BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Thấy vậy, đấu giá viên càng kích động hơn, món đồ này có lẽ sẽ trở thành một di vật văn hóa được bán ra với mức giá cao ngất ngưỡng, và ông ta chính là đấu giá viên thúc đẩy cái giá này lên cao.

Đấu giá viên nói xong thì các khách hàng cũng ngồi vào chỗ, chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

"Các vị, giá khởi điểm của món đồ này là không, các vị có thể tùy ý ra giá, không yêu cầu phải tăng nhiều nhất hay ít nhất bao nhiêu. Bây giờ, đấu giá bắt đầu, mời ra giái"

Đấu giá viên kia vô cùng thông minh khi không đặt giá khởi điểm hay yêu cầu về mức tăng giá, làm vậy vốn có hơi không ổn nhưng thực chất lại cho mỗi người một tâm lý ám thị rằng ai cũng có thể ra giá.

Chẳng qua, ông ta nói xong thì không có ai mở màn, ai nấy đều đang xem tình hình.

Thấy tình trạng này, đấu giá viên cũng không sốt sắng mà chỉ bình tĩnh chờ đợi, ông ta không tin bình sứ Thanh Hoa này không đấu giá được.

"Năm triệu".

Trong lúc mọi người đang quan sát thì người đàn ông ban đầu cạnh tranh đấu giá với Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.

Câu nói này tựa như cánh cửa mở ra cuộc đấu giá, ai cũng vội vàng lên tiếng.

"Năm mươi triệu".

Thấy giá năm mươi triệu xuất hiện, ngay cả Trần Triệu Dương cũng hơi ngạc nhiên, không phải vì giá quá thấp mà là quá cao.

Ở đây đang sử dụng Euro, năm mươi triệu này xấp xỉ bốn trăm triệu nhân dân tệ, cái giá này đã gần như gấp đôi so với khi bình gốm Quỷ Cốc Tử Xuống Núi được đấu giá.

Vì vậy, Trần Triệu Dương không tham gia mà quan sát những người tăng giá.

Sau cùng, trụ được đến cái giá năm mươi lăm triệu chỉ còn lại một người, đó là ông lão đang ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất.

Cho đến lúc này thì bình thường sẽ không còn ai mù quáng tăng giá nữa, ông lão kia nở nụ cười chiến thắng.

"Sáu mươi triệu". Ngay khi mọi người cho rằng đã đến hồi kết thúc thì người đàn ông ra giá đầu tiên đột nhiên lên tiếng lần nữa.

Thấy người đó ra giá, Trần Triệu Dương nhếch môi cười. Anh đang chờ thời điểm này, phòng đấu giá Tô TỶ đúng là đủ can đảm, không sợ bị phát hiện ra.

"Cậu..."

Ông lão kia vô cùng giận dữ, khó khăn lắm mới sắp kết thúc thế mà nửa đường lại có một tên Trình Giảo Kim xông ra, làm sao ông ấy không nổi giận cho được?

"Sáu mươi lăm triệu".

Tuy nhiên, ông lão vẫn giữ bình tĩnh, không nổi đóa, tiếp tục đưa ra một con số.

"Bảy mươi triệu, nếu ông ra giá cao hơn thì tôi sẽ dừng".

Người đàn ông đang cạnh tranh với ông ấy ra giá xong thì nói thẳng.

"Hừ! Bảy mươi lăm triệu", ông lão hừ lạnh, không tăng thấp so với giá gốc của đối phương mà lần nữa tăng thêm năm triệu.

"Được rồi, ông thắng, vật này thuộc về ông", người đàn ông kia dang tay, mỉm cười nói.

Sắc mặt của ông lão không tốt lắm, cho dù ai bị ép tăng giá lên hơn hai trăm triệu cũng không vui vẻ được.

Không lâu sau, ông ấy hoàn thành việc thanh toán ngay tại chỗ, trong khi đó những nhân viên cao tầng của phòng đấu giá thì vui mừng hớn hở, dù sao thì đây cũng là một số tiền lớn.

"Chà, nếu dùng số tiền này để đổi lấy hàng thật thì tốt rồi, tiếc là thứ ông lão này giành được chỉ là hàng giả", giữa lúc đó, một giọng nói mờ mịt truyền vào tai ông lão.

Ông ấy sửng sốt, nhìn lướt qua những người xung quanh thì phát hiện hình như ai cũng không nghe thấy câu này, nghĩ mình nghe nhầm nên không để ý.

"Thật ra cái bình này bắt chước rất thật, tiếc quá, đây phải là một tác phẩm có hình dạng giống như tiền mới đúng. Bình sứ Thanh Hoa người ta làm này có thể đánh tráo, ngay cả khi sử dụng phương pháp xác định niên đại bằng Cacbon 14 cũng không thể phát hiện ra, có điều các tác phẩm hình dạng như tiền thường có chữ Hán giản thể "Tiền" ở vách trong..."

Vừa lúc đó, ông lão lại nghe thấy câu nói này.

Bình luận

Truyện đang đọc