BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Thôi bỏ đi, anh chịu không nổi một cuộc sống xa hoa như vậy”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương lại sờ mũi và bất lực nói.

“Cậu Trần Triệu Dương, mau ngồi xuống đã”, thấy Trần Triệu Dương đi tới, Hạ Thanh Minh lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời anh vào chỗ ngồi.

Vào lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị qua đó, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

Vừa mở máy lên xem thì đồng tử anh lập tức co rút lại.

Vì trên đó là một chuỗi mã lộn xộn, chứ không phải số điện thoại bình thường. 

“Nói cho tôi biết vị trí, được, cố chống đỡ”, nhận điện thoại xong, trong mắt của Trần Triệu Dương chợt dấy lên một tia sát khí rợn người, rồi cất điện thoại đi.

“Tiểu Yến, Tuyên Hoàng, hai người ở đây đi, đừng rời đi, anh đi chút rồi về”, Trần Triệu Dương nói với hai người họ, sau đó nhìn sang Hạ Thanh Minh ói: “Làm phiền ông chủ Hạ chăm sóc hai người họ giúp tôi, tôi có chút chuyện phải làm”.

“Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ Hạ vẫn còn đây thì hai người họ sẽ không sao đâu”, thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương, Hạ Thanh Minh rất tinh tường liền nhận ra được đã có chuyện xảy ra, ông ta không do dự mà lên tiếng.

“Cảm ơn”, Trần Triệu Dương nói xong, không chờ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng hỏi thêm gì thì trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.

Khi đến bên ngoài trang viên, Trần Triệu Dương trực tiếp khởi động xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lái về phía Thành Đông.

Thấy bộ dạng của anh, Nam Cung Yến đột nhiên rất lo lắng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh thì e là chuyện này không đơn giản.

Tuy Hạ Thanh Minh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo Trần Triệu Dương. Nếu lúc này có thể giúp anh, vậy tuyệt đối sẽ khiến anh ghi sâu trong lòng.

“Mọi người cứ ở đây dùng bữa trước đi. Tôi ra ngoài một chút”, Hạ Thanh Minh nói một câu, sau đó ra ngoài sắp xếp một chút.

“Cô đừng lo. Cô phải tin anh Trần”, Hạ Hiểu Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Cung Yến thì khẽ an ủi.

Trần gia, không ngờ Trần gia trong truyền thuyết là như vậy.

Nếu là người khác, có lẽ Hạ Hiểu Vũ vẫn thấy hơi lo, nhưng Trần Triệu Dương là vương giả tuyệt đối của ba thành phố Nam Hải, Vân Hải, Long Hải. Người như vậy còn không thể giải quyết được sự việc thì tin chắc là không ai có thể giải quyết nổi.

Không sai, kể từ lần trước gặp Trần Triệu Dương tại văn phòng kinh doanh ở Thiên Sướng Viên, cô ta đã tìm người điều tra Trần Triệu Dương.

Cuộc điều tra này không quan trọng, nhưng lại doạ cô ta một phen. Không ngờ chàng trai trẻ nhìn có vẻ ôn hoà này lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, đúng là vượt xa dự đoán của cô ta.

Cho nên, Hạ Hiểu Vũ vốn không hề lo lắng gì khi nhìn thấy anh rời đi với dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như vậy.

Điều cô ta nên lo là người chọc giận phải Trần Triệu Dương, cô ta rất đồng cảm cho họ, chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào người khủng khiếp như vậy.

Trần Triệu Dương phóng như bay trên đường. Vốn dĩ từ nhà Hạ Thanh Minh tới Thành Đông cần đến một tiếng đồng hồ, nhưng với kỹ thuật lái xe của anh thì chỉ mất có 20 phút.

Bến tàu Thành Đông, đây là bến tàu đã bị bỏ hoang, khắp nơi đều là thuyền bị hỏng, lưới cá rách, cột buồm, còn có dụng cụ bắt cá, nhà kho lộn xộn và túp lều của ngư dân.

Sau khi tới đây, Trần Triệu Dương trực tiếp thi triển mắt xuyên thấu, mà phạm vi khả năng xuyên thấu của anh bây giờ đã đạt đến bán kính 200m. Đây đã là một trị số rất đáng sợ. Nếu anh tập trung quét xuyên thấu ở một phương diện, phạm vi của mắt xuyên thấu có thể đạt đến 700-800m. Đây đơn giản là một radar băng mắt thường.

Bình luận

Truyện đang đọc