BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nhìn thấy sự xuất hiện của Trần Triệu Dương, những người trong đại sảnh đều có vẻ như rất khoái chí. Tất cả đều

chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh một cách chế giễu.

Giang Tử Phong nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ, không khỏi kích động mà muốn đánh người.

Nhưng cuối cùng, Trần Triệu Dương đã ngăn cậu ấy lại.

Nhìn bộ dạng bây giờ của mọi người thì Trần Triệu Dương cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ.

Chắc bọn họ cũng không nghĩ ra được cách chữa trị nào, nên mới có biểu hiện như vậy.

Đúng là chó chê mèo lắm lông đây! “Bác sĩ Tôn, mời vào trong”.

Không lâu sau, khi Trần Triệu Dương đến, mọi người liền nghe thấy giọng nói nhiệt tình của quản gia Chu từ ngoài cửa.

“Bác sĩ Tôn, mời ông!” Sau đó là giọng nói của một người phụ nữ vang lên. “ừm"

Rồi mọi người nhìn thấy một bóng người đang bước vào trong.

“Là Cuồng Y Tôn Vĩnh An”. “Ông ta chưa từng đến xem bệnh sao?”

"Không, ông ta vẫn luôn ở bên ngoài. Có vẻ như chỉ mới trở về mấy ngày trước thôi”.

Mọi người nhìn thấy Tôn Vĩnh An bước vào thì bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Tôn Vĩnh An bước vào trong sảnh, ông ta liếc nhìn những người ở đây một lượt rồi hỏi một quý bà ở phía sau mình: “Những người này đều đến khám bệnh cho cô Giang à?”

“Vâng”.

Quý bà phía sau Tôn Vĩnh An hỏi lại: “Bác sĩ Tôn, có vấn đề gì sao?”

“Hừm, giải tán hết đám người rác rưởi này đi”, Tôn Vinh An tức giận nói: “Hôm nay, tôi đã ra tay thì bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Ở đây không cần những đồ rác rưởi này, chỉ làm tốn thời gian mà thôi!”

Ơ!

Thấy Tôn Vĩnh An ngông cuồng như vậy, mọi người ở đây đều có chút tức giận.

Vừa bước vào cửa Tôn Vĩnh An liền gọi bọn họ là đồ rác rưởi. Đương nhiên, mọi người đều không thể chấp nhận được.

Nhưng bọn họ nghĩ đến đối phương là một Cuồng Y nức tiếng và hầu hết người ở đây đều tự thừa nhận răng bản thân không bằng ông ta nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Tôn Vĩnh An, ông nói ai là đồ rác rưởi chứ?” “Được lắm! Ông đúng là coi trời băng vung mài”

Tất nhiên vẫn có người không phục mà bước ra đối chất với Tôn Vĩnh An.

Tôn Vĩnh An nhìn hai người vừa bước ra đó, trên mặt ông †a ngay lập tức lộ ra vẻ khinh thường, cười nhạo nói: “Bác sĩ Chúc, bác sĩ Đông, tôi muốn hỏi là hai người đã đến đây bao. nhiêu lần rồi?”

“Ba lần". “Bốn lần!”

Hai người bác sĩ đó nói.

“Hai người đều đã đến đây ba bốn lần rồi mà vẫn không chữa được bệnh, lại không có một chút tiến triển nào. Mấy người không phải rác rưởi thì là cái thá gì?”, Tôn Vĩnh An không ngừng kiêu ngạo nói: “Bác sĩ Chúc, tôi còn nhớ cách đây không lâu, ông cùng tôi so tài y thuật, ông đã thua tôi rồi nhỉ! Còn bác sĩ Đông, ông cũng chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi!”

Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy thì hai người bác sĩ này đều cảm thấy rất xấu hổ.

Tôn Vĩnh An đúng là biết cách “giết người không cần dao” mà.

Mọi người đều biết rằng trước giờ, ông ta vẫn luôn ngông cuồng như vậy. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, năng lực của ông ta là điều không phải bàn cãi.

“Nếu ai không phục, chúng ta có thể so tài y thuật với nhau”.

Tôn Vĩnh An nói: “Ai có thể bước ra đây so tài với tôi”.

Một khi Tôn Vĩnh An đã nói như vậy thì không còn ai dám tỏ ra thái độ với ông ta nữa.

“Nếu không ai có cái gan này, vậy thì mấy người có thể giải tán được rồi!"

Tôn Vĩnh An nói một cách đắc ý.

Đám người trong đại sảnh lúc này ngơ ngác nhìn nhau, họ cảm thấy vô cùng khó xử. Nếu bây giờ, bọn họ rời đi thì chắc chăn sẽ bị cười nhạo, nhưng nếu không rời đi, Tôn Vĩnh An sẽ khiến bọn họ càng xấu hổ hơn.

Quản lý Chu nhìn thấy Tôn Vĩnh An kiêu ngạo như vậy thì nghĩ thầm người có năng lực kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

“Tôn Vĩnh An, lẽ nào đến ông của ông mà ông cũng muốn đuổi sao?”

Lúc này, một giọng nói vô cùng bất mãn vang lên trong một góc.

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

Bọn họ nhìn thấy Trần Triệu Dương - mặc trên người bộ đồng phục bảo vệ nói.

Nhìn thấy vào lúc này mà anh còn dám lên tiếng, bọn họ đều cười thầm, không phải anh ta sắp được Tôn Vĩnh An làm cho bẽ mặt chứ?

Dám tự gọi mình là "ông" của Tôn Vĩnh An sao!

Anh ta thực sự không biết trời cao đất dày mà.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậy, quý bà bên cạnh Tôn Vĩnh An liền chau mày.

Nhưng quản gia Chu đã sải bước về trước và mắng mỏ: “Này! Tên bảo vệ quèn kia! Mày đang nói lung tung cái gì vậy? Mày nghĩ mình là ai, lập tức cút khỏi đây maul”

Nhìn thấy Trần Triệu Dương tự xưng là ông của Tôn Vĩnh An, quản gia Chu thầm nghĩ: Như vậy cũng quá quất quá rồi. Nếu hôm nay, Trần Triệu Dương chọc cho Tôn Vĩnh An không vui, khiến ông ta không chữa trị cho cô chủ Giang thì lớn

chuyện mất.

“Tôi chính là ông" của ông ta, nếu không tin có thể hỏi ông ta”.

Trần Triệu Dương ung dung cười. “Đúng vậy! Anh Dương chính là ông" của ông ta”. Giang Tử Phong đứng bên cạnh lên tiếng.

“Ông cái cmml”

Quản gia Chu chỉ vào Trần Triệu Dương chửi rủ. vệ chết tiệt nhà mày, cút khỏi đây cho tao!”

“Tên họ Chu kia! Ông dám đuổi anh Dương đi sao? Ông đây liều mạng với ông...”

Giang Tử Phong cũng tức đến phát hỏa.

Quản gia Chu nhìn thấy bộ dạng này của Giang Tử Phong thì không dám hó hé một lời.

“Thưa bà, chuyện này..."

Lúc này, quản gia Chu nhìn thấy quý bà đó đi tới, ông ta nói.

Bà ta nhìn Giang Tử Phong nói: “Tử Phong, cậu ta là bạn của cậu, cậu mau đưa cậu ta rời khỏi đây đi!”

“Quản gia, ông đưa cho cậu ta một phong bì rồi bảo cậu ta đi đi".

Quý bà đó lại nói.

Quản gia Chu lấy ra hai phong bì, đưa cho Trần Triệu Dương và nói: “Cầm phong bì rồi mau cút khỏi đây đi!"

“Bác à, con đưa anh Dương tới đây là để chữa trị cho em họ, chứ không phải vì tiền, hơn nữa, anh Dương đúng là ông” của Tôn Vĩnh An”.

Giang Tử Phong giải thích.

Lúc này, Trần Triệu Dương nhìn chãm chăm vào Tôn Vĩnh An rồi nhoẻn miệng cười, nói: “Tôn Vĩnh An, ông không nhận người "ông" này của mình rồi sao? Đừng nói ông đã quên cuộc cá cược trước đây của chúng ta rồi chứ? Còn không mau qua đây gọi ông” đi!”

“Đúng đó! Tôn Vinh An, ông còn không mau tới đó gọi “ông" đi!", Giang Tử Phong nói.

Khi Tôn Vĩnh An nhìn thấy Trần Triệu Dương, vẻ mặt ông †a u ám một cách đáng sợ.

Ông ta không ngờ lại gặp Trần Triệu Dương ở đây.

Ông ta cảm thấy mình cố ra vẻ ngầu đã không dễ dàng gì, cơ mà vừa ra vẻ liền gặp phải oan gia.

“Tên bảo vệ kia! Mày đừng có không biết thân biết phận”, quản gia Chu chửi bới.

Quý bà cũng bực bội nói: “Bây giờ, cậu cút ngay cho tôi!”

Quý bà vừa dứt lời thì lúc này, Tôn Vinh An đã bước tới trước mặt Trần Triệu Dương, vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn anh một cái rồi trầm giọng kêu lên: “Chào "ông!”

Ơ!

Hải!

Tôn Vĩnh An mà lại gọi Trần Triệu Dương bằng "ông,, điều này đã khiến những người có mặt tại đại sảnh không khỏi ngạc nhiên một phen, sau đó bọn họ bắt đầu nháo nhào lên.

Quý bà và quản gia Chu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tên bảo vệ quèn này thực sự là ông" của Tôn Vĩnh An sao?

Bọn họ không thể tin được chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng Tôn Vĩnh An đã gọi như thế này thì không thể nào sai được.

Giang Tử Phong nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của những người bên cạnh thì cười hỏi: “Quản lý Chu, bây giờ, ông vẫn định đuổi "ông" của bác sĩ Tôn đi sao?”

Quản gia Chu nghe vậy liền nhăn mặt. Trong phút chốc không nói nên lời.

Trần Triệu Dương vỗ vai Tôn Vĩnh An và cười nói: “Ngoan! Giờ ông còn định đuổi tôi đi nữa không?”

Tôn Vĩnh An đành nghiến răng chịu đựng khi nghe những lời của Trần Triệu Dương. Ông ta không thể làm gì được, bởi vì dưới sự chứng kiến của ông cụ Cố, chuyện này dù không

muốn thì cũng phải thừa nhận thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trần Triệu Dương, Tôn Vĩnh An thật sự rất hối hận vì lúc đầu đã cược với anh.

“Không dám”.

Tôn Vĩnh An nghiến răng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc