BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Chi bằng thế này đi. Nếu ai có thể giết được Trần Triệu Dương, vậy thì người đó sẽ phụ trách lên làm môn chủ của Kỳ Môn Sơn, mọi người thấy sao?”, Vân Phụng Thiên hít một hơi thật sâu rồi lập tức nói lớn tiếng với bọn họ.

Vân Phụng Thiên biết, bản thân đã là một tên vô dụng, chỉ dựa vào chính mình mà muốn báo thù thì e là cả đời này cũng không thể làm được.

Cho nên, hắn nghĩ tới việc lợi dụng đám người này đi đối phó với Trần Triệu Dương. Cho dù thực lực của đám người ngu ngốc này không đối phó nổi Trần Triệu Dương, thì hẳn cũng không muốn trơ mắt ra nhìn tông môn của bố mình vất vả gầy dựng cả đời thuộc về người khác.

“Cậu chủ Vân yên tâm đi. Môn chủ trên trời có linh thiên, tôi xin thề sẽ giết Trần Triệu Dương”, tam trưởng lão rốt cuộc cũng là người phản ứng nhanh nhất, ông ta bày tỏ thái độ đầu tiên.

Dù gì đây là lời của cậu chủ nói. Hơn nữa, môn chủ vừa mất, xương cốt còn chưa lạnh, nếu giúp môn chủ báo thù, vậy thì tiếp quản vị trí sơn chủ của Kỳ Môn Sơn tuyệt đối là danh chính ngôn thuận.

“Hừ, ông tưởng rằng chỉ có mình ông là có thể giết Trần Triệu Dương được sao? Đại trưởng lão chúng tôi cũng không thành vấn đề, giết Trần Triệu Dương còn dễ như trở bàn tay ấy chứ”, lúc này, nhóm người của đại trưởng lão cũng bắt đầu lên tiếng, rõ ràng không chịu tỏ ra kém cạnh.

“Ồ, hai người đúng là lợi hại nha. Nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao không đại diện cho sơn chủ ứng chiến? Nếu hai người ứng chiến, vậy sơn chủ cũng sẽ không gặp phải bất trắc rồi”, lúc này, người trong phe còn lại cũng không nhịn được mà lên tiếng, khẩu khí nói chuyện đúng là chặn họng người khác.

“Sao vậy? Vu lão nhị, nếu ông có bản lĩnh thì bây giờ ông lập tức đi lấy đầu của Trần Triệu Dương về đây đi. Chỉ cần ông có thể lấy đầu của hắn ta về đây, chúng tôi sẽ gọi ông một tiếng môn chủ”, tam trưởng lão trợn mắt nói, lập tức dồn Vu lão nhị vào thế đó.

“Chuyện đó có gì khó chứ? Các người cứ ở đây chờ đi. Bây giờ tôi xuống núi đi lấy đầu của Trần Triệu Dương về đây”, Vu lão nhị xua tay rồi hùng hùng hổ hổ nói.

Nhưng đám người có mặt ở đó đều biết tính cách của Vu lão nhị. Tên này cũng chỉ biết bốc phét là giỏi.

“Vậy sao? Họ Trần tôi tới rồi đây, ông định lấy đầu tôi bằng cách nào đây?”

Vào lúc Vu lão nhị tự cảm thấy mình khí chất ngút ngàn, vô cùng tự luyến thì có một giọng nói bất ngờ truyền tới tai của những người có mặt ở đây.

Có lẽ những người kia không quen thuộc với giọng nói này nhưng đám người theo Vân Hạn Lâm đến núi Long Đài thì đều nhận ra. Sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch như tờ giấy trằng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi không thể nào kiềm chế được.

Vẫn còn một người có mặt tại đó cũng nhận ra, chính là Vân Phụng Thiên.

“Haiz, chuyện gì tới cũng phải tới”, Vân Phụng Thiên biết, Kỳ Môn Sơn thật sự đã tận số, còn hắn, e là ngày mai cũng không còn nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Nhưng cái chết có lế mới là kết quả tốt nhất đối với Vân Phụng Thiên.

Nếu không, cả đời hắn phải sống trong hối hận và tự trách, cho dù có sống thì cũng sống không bằng chết.

Mọi chuyện đều tại hắn mà ra. Nếu không phải tại hắn, có lẽ Kỳ Môn Sơn cũng sẽ không gặp phải đại hoạ này, bố mình cũng sẽ không chết như vậy, còn bản thân cũng sẽ không trở thành một tên vô dụng còn thua kém cả người bình thường.

Cho nên, cái chết không có gì ghê gớm đối với hắn cả, nhưng bản thân hắn lại không có dũng khí để tự sát. Bây giờ Trần Triệu Dương tới rồi, hắn chỉ cầu được chết mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc