BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Ông còn không phục có phải không? Vậy tôi sẽ nói một chút về vấn đề xuất hiện lúc ông châm cứu”, sau khi đi vào, Trần Triệu Dương phát hiện Ngô Hàng Vũ kia vẫn ở đó, chỉ là bị người ta áp lấy mà thôi, ông ta có vẻ không phục lắm, lúc này Trân Triệu Dương đi lên trước, mở miệng nói ra.

Đối với phương diện khác, có lẽ anh cũng sẽ không tính toán như vậy, nhưng ở trên phương diện y thuật, anh không cho phép mập mờ, thua cũng phải làm cho đối phương biết mình thua cái gì.

"Hồi Hồn Cửu Châm có yêu cầu nghiêm khắc, thứ ông học cũng không phải là Hồi Hồn Cửu Châm thật sự, với trình độ gà mờ của ông, căn bản không phải cứu người, mà là giết người”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Ngô Hàng Vũ nói, mình không học hành tử tế đã ra làm nghề y, đơn giản chính là giết người, không xem mạng người ra gì.

"Cậu nói tôi sử dụng không đúng, vậy cậu thử sử dụng cho tôi xem nào”, Ngô Hàng Vũ nghe giọng điệu dạy dỗ của Trần Triệu Dương thì tức giận mà không làm gì được, vừa rồi ông ta dạy dỗ tên nhóc này, bây giờ thì đổi lại, sao ông ta có thể không tức giận được.

"Có dám đánh cược hay không? Nếu như tôi làm được thì ông thua, ngược lại là tôi thua”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn Ngô Hàng Vũ, nói.

"Đánh cược? Vậy phải có tiền đặt cược mới được, nếu như không có tiền đặt cược, vậy còn gọi gì là đánh cược?”, Ngô Hàng Vũ đảo mắt một vòng, sau đó mở miệng nói ra.

Hôm nay quá mất mặt, nếu như không lấy lại được, về sau ông ta còn làm ăn như thế nào?

Mà Hồi Hồn Cửu Châm này cũng không phải ai cũng có thể học được, nghe nói đã sớm thất truyền, mà ông ta học được Hồi Hồn Cửu Châm từ trong một quyển sách cổ rách nát tốt nhất trung học, quyển sách cổ kia căn bản không được đầy đủ, cho nên ông ta mới học lung ta lung tung.

"Được thôi, tôi không có vấn đề gì”, Trần Triệu Dương dang tay ra, cuối cùng tên này đã cắn câu rồi, anh làm nền nhiều như vậy, chính là vì muốn để Ngô Hàng Vũ cắn câu, mục tiêu thật sự của Trần Triệu Dương chính là bộ châm Phượng Vĩ kia.

"Nếu như cậu thua, phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nói y thuật không bằng tôi”, lúc này Ngô Hàng Vũ cực kì tự tin nói.

"ồI”, nghe ông ta nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức híp mắt lại, tên này đang khiêu chiến điểm mấu chốt của mình, lúc đầu Trần Triệu Dương còn có chút do dự, bây giờ thì không cần phải do dự nữa.

"Được thôi, nhưng nếu ông thua thì sao? Tôi cũng không cần ông quỳ xuống, đúng lúc tôi còn thiếu một bộ ngân châm, bộ ngân châm kia của ông trông cũng được, vậy hãy đưa nó cho tôi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói, trong lòng lại vô cùng gấp gáp.

Mặc dù ngân châm này không tệ, nhưng nếu như người ta không muốn lấy ra để đặt cược, mình cũng không thể cướp được.

"Được, không có vấn đề gì”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Ngô Hàng Vũ lập tức thở dài, chỉ là thua một bộ ngân châm mà thôi, dù sao cũng tốt hơn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. 

"Mọi người, mời giúp đỡ làm chứng”, Trần Triệu Dương chắp tay nói với người xung quanh, sau đó đi tới trước giường của Hứa Kiến Quốc, cầm hộp ngân châm bình thường đã sớm được chuẩn bị ở bên cạnh lên, đầu tiên là trừ độc, sau đó mới đột nhiên mở to mắt.

Ngân châm trong tay nhanh như chớp giật, trực tiếp đâm vào trên người Hứa Kiến Quốc.

"Châm thứ nhất”.

Sau khi đâm châm thứ nhất xuống, Trần Triệu Dương lại quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Hàng Vũ, nói tiếp: “Hôm nay tôi sẽ dạy ông miễn phí, vị trí châm thứ nhất không phải là bên trong quản, mà là huyệt Khúc Trì”.

"Thấy rõ chưa, châm thứ hai”, Trần Triệu Dương nhìn ông ta một cái, sau đó thản nhiên nói.

Mấy châm sau đó, anh đều vừa giảng giải, vừa châm cứu, ngay cả những bác sĩ Trung y không phải lấy châm cứu làm chủ cũng nhìn thấy cực kì rõ ràng.

Đương nhiên, Trần Triệu Dương cũng không sợ bọn họ học lỏm, nếu như Hồi Hồn Cửu Châm này dễ học như vậy, nó cũng sẽ không bị thất truyền.

Bình luận

Truyện đang đọc