BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, bấy giờ hai người mới phát hiện ra mình đang mặc áo ngủ, tuy rằng không hở hang, nhưng để lộ cảnh chật vật như thế trước mặt người mình thích quả thực khiến họ hết sức lúng túng.

Sau khi xuống tầng, Trần Triệu Dương mới nhớ ra hai người này tự mình tu luyện chứ không được anh dẫn dắt.

Quả nhiên, hai người này không chỉ có tư chất tốt mà còn cực kỳ thông minh, nếu không cũng không tự tu luyện, mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế này.

Hai cô gái nhanh chóng xuống tầng.

Hai người mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất của mình, không quên dùng khoảng thời gian ít ỏi để trang điểm nhẹ nhàng, xem ra trong lòng họ, Trần Triệu Dương thực sự rất quan trọng.

“Chúng tôi đã tu luyện nhập môn rồi, ban nãy không hiểu tại sao mà đột nhiên không cảm nhận được linh khí nữa, mới đành dừng lại”, Dương Lệ lên tiếng trước, như đang tự khen mình. 

Tuy rằng Từ Tịnh Nhã không nói gì nhưng cũng †ỏ ra rất vui vẻ, hiển nhiên vô cùng hài lòng với việc bản thân tu luyện nhanh như thế.

“Trước hết, chúc mừng các cô đã trở thành võ giả thực thụ”, Trần Triệu Dương không hề phê bình họ, dù sao thì họ cũng chưa từng tu luyện bao giờ, đương nhiên không biết lợi và hại bên trong.

Nghe được câu chúc mừng của Trần Triệu Dương, hai người lập tức mỉm cười vui vẻ.

“Tuy rằng cố gắng tu luyện là chuyện tốt, nhưng hôm nay tôi muốn nói với mọi người về một số chuyện liên quan đến tu luyện. Tử Phong, cậu cũng lắng nghe đi”, Trần Triệu Dương nghiêm túc nói.

Nghe thấy câu nói nghiêm túc của Trần Triệu Dương, hai cô gái và Giang Tử Phong lập tức thu lại nụ cười, ngồi ngay ngắn.

“Tu luyện trước nay coi trọng việc thuận theo tự nhiên, chăm chỉ tu luyện tuy rằng không sai, nhưng mọi người phải xem xem bản thân mình có chịu nổi không?”

“Với mức độ vững chắc của kinh mạch các cô ở thời điểm hiện tại, nếu tôi đến muộn hơn một chút, e là kinh mạch của các cô đã chịu tổn thương, đến lúc đó khôi phục kinh mạch là một chuyện cực kỳ phiền phức, cũng tăng thêm hiểm họa ngầm nếu đột phá về sau này”.

“Thế nên, để tăng thêm thú vui trong lúc tu luyện cho hai cô, tôi sẽ thiết lập một kế hoạch tu luyện cho hai người”.

Trước tiên Trần Triệu Dương nói rõ một số lợi và hại của việc tu luyện, sau đó lấy giấy bút ra, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai người bỗng chốc hiểu ra tại sao ban nấy họ đang tu luyện thì cơ thể có cảm giác như người ăn no.

“Đây là kế hoạch tu luyện của hai người, không được tham lam đòi nhanh, phải đặt nền móng thật vững chắc đã”, Trần Triệu Dương đưa bảng biểu cho ba người xem.

Sau khi nhìn xong kế hoạch tu luyện trên bảng biểu, cả ba người đờ đẫn.

“Đại ca, mỗi sáng chạy năm ki-lô-mét sau bữa sáng, quay về rồi tu luyện, tu luyện ba tiếng đồng hồ rồi chạy thêm năm ki-lô-mét nữa, như thế một ngày phải chạy hai mươi ki-lô-mét à”, Giang Tử Phong lập tức kêu ầm lên, mặt mũi khổ sở.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng lộ rõ vẻ suy sụp, kế hoạch huấn luyện này đúng là quá ác, với thể chất hiện tại của họ, căn bản không thể nào hoàn thành được.

Cho dù hoàn thành được, chắc cũng lột mất một lớp da.

“À, ngại quá, viết sai cho cậu rồi, kế hoạch của cậu hơi khác với họ một chút”, Trần Triệu Dương võ đầu mình rồi nói với vẻ ảo não.

Nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong bỗng nhìn anh với vẻ chờ mong.

Mà Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thì buồn bực, lẽ nào không nên thay đổi kế hoạch cho họ sao?

“Mỗi ngày cậu vác phụ trọng mười ki-lô-gam rồi hãng chạy”, Trần Triệu Dương nói tiếp.

“Á... ối trời ơi, ai bảo mày lắm mồm", Giang Tử Phong tát mình một cái, phiền muộn nói.

Nhìn thấy vẻ thảm thương của Giang Tử Phong, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ bỗng chốc bật cười khi thấy cậu ta gặp họa.

“Nếu mọi người đã nhập môn tu luyện rồi, cũng đến lúc nói với mọi người về vấn đề cảnh giới”, Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, thấy họ không hề chê kế hoạch huấn luyện này quá nặng, điều này khiến Trần Triệu Dương âm thầm gật đầu. 

Bình luận

Truyện đang đọc