BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Anh bật đèn pin điện thoại di động, cùng Dương Lệ đi vào hầm.

Căn hầm này cũng không lớn lắm, rộng chừng hai trắm mét vuông, có hai gian, người nhà họ Dương đều bị nhốt dưới đó.

Chỉ là do quá nhiều người, không khí không lưu thông, nên quá nặng mùi.

Cũng may căn hầm này không lưu thông, nhưng lại có nhà vệ sinh, nếu không thì khoảng thời gian nửa năm sẽ khiến người ta phát điên mất.

Cả hai gian phòng đều bị khóa bằng xích sắt, Trần Triệu Dương đếm kỹ một chút, tổng cộng có 5 nam, 4 nữ.

“Bố, con là Lệ Lệ, con đến cứu mọi người đây”, đúng lúc này, Dương Lệ đột nhiên chạy đến một cánh cửa, quỳ xuống dưới đất, khóc nhìn người đàn ông xốc xếch trước mặt.

Râu của người đàn ông này cực kỳ dài, tóc cũng chấm vai, nhưng dưới ánh đèn pin điện thoại, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Dương Lệ. 

Người nhà họ Dương nghe thấy lời nói của Dương Lệ, mọi người đều kích động đứng lên.

Bọn họ bị nhốt ở nơi tối tăm này, không biết thời gian, ngày đêm không thay đổi, bọn họ còn tưởng đã mấy năm trôi qua rồi.

Bây giờ đột nhiên có người đến cứu, đương nhiên bọn họ mừng rỡ dường như phát điên.

Trần Triệu Dương bẻ gãy hai sợi xích sắt lớn, giải cứu người nhà họ Dương.

Sau khi trở lại mặt đất, mọi người trong nhà họ Dương tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến tiền sảnh của biệt thự họ Dương.

“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, sợ rằng nhà họ Dương chúng tôi sẽ thật sự bị diệt vong”, Dương Đức Trung tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đến trước mặt Trần Triệu Dương, cung kính nói.

Xem ra vừa rồi Dương Lệ đã kể tất cả mọi chuyện cho người nhà họ Dương rồi.

“Chú Dương không cần khách sáo, cháu và Dương Lệ là đồng nghiệp, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ không ngồi yên”, Trần Triệu Dương nhẹ gật đầu. 

Mặc dù nhà họ Dương là một gia tộc nhỏ, nhưng phong thái của Dương Đức Trung lại cực kỳ tốt, không hề nhìn ra sự sa sút như khi vừa được cứu ra.

Vốn dĩ Dương Đức Trung còn tưởng chàng trai tên Trần Triệu Dương này là bạn trai của Dương Lệ nhà mình, không ngờ chỉ là quan hệ đồng nghiệp.

Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Dương Đức Trung vẫn rất yêu quý chàng trai này.

“Chú Dương, nếu chuyện bên nhà mình đã xong, vậy thì cháu xin phép về trước”, Trần Triệu Dương không muốn ở lại quá lâu, anh muốn tranh thủ thời gian đến nhà họ Ngụy một chuyến.

“Cậu Trần, cậu giúp gia đình chúng tôi chuyện lớn như vậy, ăn bữa cơm đã rồi đi”, Dương Đức Trung bỗng cuống quýt, lập tức nói.

“Cháu thật sự có việc, đúng rồi, không biết chú Dương có biết nhà họ Ngụy ở đâu không?”, Trần Triệu Dương hỏi.

Nghe những lời của Trần Triệu Dương, Dương Đức Trung và những người khác trong nhà họ Dương đều sững sờ.

“Cậu Trần, không biết cậu nghe ngóng về nhà họ Ngụy là vì chuyện gì?”, Dương Đức Trung do dự một chút, sau đó hỏi.

“Không có gì, cháu đi thu chút nợ thôi”, Trần Triệu Dương lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng người nhà họ Dương lại bị dọa sợ, là cư dân của thành phố Vân Hải, đương nhiên biết nhà họ Ngụy ở Vân Hải đại diện cho cái gì?

“Nhà họ Dương chúng tôi là do cậu Trần cứu, nếu cậu Trần muốn đến nhà họ Ngụy một chuyến, vậy thì nhà họ Dương chúng tôi đương nhiên sẽ đi theo, chút nữa tôi sẽ đích thân đi cùng cậu Trần đến nhà họ Ngụy”, Dương Đức Trung dường như đã hạ quyết tâm.

“Nhà họ Ngụy cũng không phải đầm rồng hang hổ, cháu tự đi không phải là được rồi sao?”, sắc mặt của Trần Triệu Dương không đổi nói: “Chú chỉ cần nói cho cháu biết địa điểm, những thứ khác cháu sẽ tự tìm”.

“Chút nữa tôi đi với cậu!”, Dương Lệ lúc này mới đứng lên, nói với Trần Triệu Dương.

Cô đang lo lắng không biết nên trả ơn thế nào, bây giờ vừa may có cơ hội rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc