BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Hứa Kiến Quốc nhìn thoáng qua mình ở trong gương, lập tức ngây ngẩn, lại liên tục nhìn mấy lần, trọn vẹn mấy phút mới xác định được người trong gương kia là mình.

Ban đầu người xung quanh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, mặc dù ông cụ đã cao tuổi, nhưng khí thế kia thì không hề yếu, sau khi ông cụ tỉnh lại, vẫn không có ai dám nói gì.

Cho đến khi cảm xúc của Hứa Kiến Quốc bắt đầu trở nên cao hơn, bọn họ mới dám nhỏ giọng thảo luận.

"Đây là thuốc gì? Quá lợi hại, trẻ lại sao?”

"Trẻ lại thì quá khoa trương, nhưng chắc chắn đây là một loại thuốc cực kì lợi hại”.

"Nếu có thể sản xuất hàng loạt, chẳng phải là...”

"Nghĩ gì thế? Loại thuốc này làm sao có thể sản xuất hàng loạt được, chắc chắn là vô cùng quý giá”.

Người xung quanh đều rất tò mò về loại thuốc mà Trần Triệu Dương cho ông cụ Hứa ăn, dù sao, nếu quả thật có thể sản xuất hàng loạt loại thuốc này, chắc chản có thể kiếm được bộn tiền.

"Đang êm đẹp lại có chuyện gì xảy ra vậy?”, sau khi Hứa Kiến Quốc kinh ngạc xong, lúc này mới hỏi cháu gái mình.

"Ông nội, đợi lát nữa cháu sẽ giải thích với ông sau, cháu tiễn khách về trước đã”, Hứa An Lan lại không muốn thảo luận chuyện này ở trước mặt mọi người, liên nhìn về phía quản gia Lưu.

Quản gia Lưu là quản gia nhà họ Hứa, đương nhiên cũng là một người biết hiểu ý.

"Mọi người, hôm nay cảm ơn mọi người đã đến, mọi người đi theo tôi, nhà họ Hứa chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền đi lại cho mọi người, nhất định sẽ không để cho mọi người ra về tay không”, lúc này quản gia Lưu liền dẫn những bác sĩ kia đi ra bên ngoài.

Bọn họ vốn không muốn đi, còn muốn tìm cách tạo. quan hệ với Trần Triệu Dương, nhưng ở trong nhà họ Hứa, đúng là bọn họ không dám làm liều.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Hứa An Lan mới mời Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai đến trước bàn, tự tay rót trà cho hai người bọn họ.

"Ông nội, đêm qua ông đột nhiên phát bệnh, bọn cháu đã tìm rất nhiều bác sĩ, các chuyên gia của bệnh viện ở thủ đô đều đã xem qua một lần, kết quả không có người nào năm chắc, ngay cả ông bị bệnh gì cũng không biết rõ, cho nên mới đến nhà mở họp xem bệnh, muốn nhìn xem có bác sĩ nào có thể chữa khỏi bệnh của ông không”.

Lúc này Hứa An Lan nói với ông nội mình. 

"À, những bác sĩ kia nói như thế nào?”, Hứa Kiến Quốc gật đầu, cảm xúc trên mặt cũng không có biến hoá quá lớn.

"Bác sĩ nói..”, Hứa An Lan có chút khó mà mở miệng.

"Nói đi, bây giờ ông đã tốt lên rồi, không cần phải kiêng dè”, Hứa Kiến Quốc nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cháu gái mìn thì trấn an.

"Được rồi, lão Hứa, ông cũng đã khoẻ lên rồi, còn nghe ngóng chuyện này làm cái gì? Làm mình khó chịu sao?”, lúc này Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng nói.

"Đúng thế, ông nội, nhắc đến chuyện không vui làm gì? Bây giờ phải nên vui vẻ mới đúng”, có Trần Triệu Dương nói đỡ, Hứa An Lan lập tức thở dài một hơi, sau đó nói.

"Lão Hứa, bây giờ cơ thể của ông không có vấn đề gì, nhưng mà để cho an toàn, ông vẫn nên đi kiểm tra †oàn diện, như thế người nhà của ông cũng sẽ yên tâm”, anh nghĩ đến việc này liền nói thẳng.

"Cậu bạn Trần Triệu Dương, thật sự cảm ơn cậu, không cần nói tránh, tôi cũng biết, bộ xương già này của tôi hẳn là không cứu nổi, bác sĩ mới cho về nhà chờ chết. Cậu có thể cứu được lão già này, tôi phải cảm ơn cậu”, Hứa Kiến Quốc chắp tay nói với Trần Triệu Dương. 

Bình luận

Truyện đang đọc