BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Theo công việc và năng lực làm việc mà phân chia, thì cũng hợp tình hợp lý mà, không có gì là bất công cả", Trần Triệu Dương cũng không cảm thấy sai ở chỗ nào, ở thế giới võ giả vốn chính là người mạnh là vua, đối mặt với cạnh tranh khốc liệt này mà không chịu đựng nổi thì làm sao có thể trở thành kẻ mạnh chân chính được?

Nghe xong lời Trần Triệu Dương thốt ra, Vu Hòa Vĩ mở miệng nhưng cũng không nói ra được câu nào.

"Anh Trần nói đúng lắm, mời đi bên này", mặc dù Phạm Thanh Thanh cũng có chút bất mãn với quy định này, nhưng những chuyện này có nói với Trần Triệu Dương thì cũng vô ích.

Đi theo hai người Phạm Thanh Thanh vào trong, Trần Triệu Dương cuốc bộ lên tầng cao nhất của tòa nhà, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét một vòng, nhận ra nơi này quả thật rất cũ nát.

Trần Triệu Dương vốn còn tưởng rằng người của Long Tổ chọn nơi này làm căn cứ nhằm che giấu thân phận, ở trong ät hẳn sẽ cất giấu bí mật to lớn mới phải.

Không ngờ đến là bên trong lại trước sau như một, thật sự không hiểu nổi những người này làm việc kiểu gì luôn đấy. 

"Chú Vinh, đã mời được anh Trần đến rồi", khi bước nào trong hành lang, Phạm Thanh Thanh gõ cửa kêu.

Không lâu sau, cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi xuất hiện.

"Thật sự là phiền cậu Trần quá, mời cậu vào", sau khi chú Vinh nhìn thấy Trần Triệu Dương thì có chút kích động, nhanh chóng mở miệng mời đám người Trần Triệu Dương vào trong.

"Mời cậu Trần uống trà, nơi này có chút đơn sơ, mong cậu thứ lỗi", vẻ mặt chú Vinh tươi cười rót trà bưng lên mời.

"Không cần khách sáo đâu, dẫn tôi đến gặp bệnh nhân trước đi", Trần Triệu Dương xua tay nói.

"Được rồi, mời cậu đi với tôi", chú Vinh liền gật đầu, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với lời nói của Trần Triệu Dương, trái lại còn rất vui vẻ.

Sau khi Trần Triệu Dương đi đến phòng của Trương Hàng, anh nhìn thấy một nam thanh niên mặt mũi thanh tú nhưng vóc dáng lại hơi gầy guộc, đang näm trên giường được cho thở bằng máy, nhìn sơ qua thì tình hình không mấy lạc quan.

Lúc này, Trần Triệu Dương đi đến bên cạnh, đầu tiên anh chỉ quan sát thông thường, sau đó anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét qua một lượt.

Quan sát thêm vài lượt, Trần Triệu Dương đã năm được kha khá bệnh tình của Trương Hàng.

"Được rồi, ra ngoài trước đã", Trần Triệu Dương vẫn đứng cách giường của Trương Hàng vài mét, nhưng sau đó lại xoay người ra ngoài.

Nghe Trần Triệu Dương nói thế, đám người Phạm Thanh Thanh đều trợn mắt há mồm.

Vừa rồi Trần Triệu Dương đi vào phòng rồi đi ra còn chưa tới một phút, sao anh ấy lại lập tức quay người đi ra rồi.

Lễ nào...

Nghĩ đến đây, ba người bọn họ nhìn nhau đều thấy được vẻ lo âu trong mắt người đối diện.

"Sao thế cậu Trần? Có phải Trương Hàng cậu ấy... cậu ấy hết thuốc cứu chữa rồi?", giọng nói chú Vinh run rẩy, nhỏ giọng hỏi.

"Hở?", nghe chú Vinh nói thế, Trần Triệu Dương bỗng dưng hơi sửng sốt, nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc