BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Được rồi, tôi đi trước đây. Trước đó tôi có đưa đơn thuốc để cậu ta bồi bổ cơ thể, các người giúp cậu ta uống mỗi ngày một lần”, Trần Triệu Dương xua xua tay, ngăn hai người họ nói ra lời cảm ơn, rồi trực tiếp căn dặn.

“Được, để tôi tiễn cậu Trần”, chú Vinh gật đầu, bèn kêu Vu Hoà Vĩ mặc đồ cho Trương Hàng, rồi đích thân tiễn Trần Triệu Dương ra ngoài.

Đi tới cửa, đúng lúc thấy Phạm Thanh Thanh đang sốt ruột chờ ngoài cửa.

“Anh Trần, Trương Hàng thế nào rồi?”, thấy Trần Triệu Dương đi ra, Phạm Thanh Thanh nhanh chóng lên tiếng hỏi han. 

“Cô hỏi họ đi”, Trần Triệu Dương không nói chỉ tiết, mà trực tiếp đi lướt qua Phạm Thanh Thanh rồi đi xuống lầu.

“Cô để Vu Hoà Vĩ nói với cô đi, tôi đi tiễn cậu Trần", chú Vinh dĩ nhiên biết Trần Triệu Dương chữa trị quá mệt, không muốn nói nhiều, cho nên không hề bận tâm gì.

Phạm Thanh Thanh bĩu môi, sau đó vẻ mặt bức bối trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương, lúc này cô ta mới quay người đi vào phòng.

“Ông vào trong đi. Ba ngày sau tới đón tôi. Tôi lại chữa trị cho cậu ta lần nữa, chuẩn bị đầy đủ dược liệu là được”, Trần Triệu Dương không để chú Vinh tiễn anh, mà định gọi xe về.

“Cậu Trần, hay là tôi tiễn cậu về nhà. Nếu không, để cậu một mình gọi xe về thì chúng tôi quá không biết phép tắc rồi”, chú Vinh lại lắc đầu, sau đó kiên trì đòi đưa Trần Triệu Dương về.

Sau khi lên xe, Trần Triệu Dương nhắm mắt lại, bắt đầu hồi phục chân khí trong cơ thể. Tuy tiêu hao không nhiều nhưng tinh thần rất mệt mỏi.

Thấy Trần Triệu Dương nhắm mắt tĩnh dưỡng, chú Vinh cũng không quấy rầy anh mà điều khiển xe vô cùng êm. 

Phải biết là vì cứu Trương Hàng, họ đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, cũng khám biết bao. nhiêu chuyên gia. Của cải trong nhà họ đều trống không, nhưng bệnh của Trương Hàng vẫn không có khởi sắc, cũng không có bác sĩ nào dám bảo đảm, nói chắc chản có thể chữa khỏi cho cậu ta.

Nhưng Trần Triệu Dương lại dám bảo đảm, chỉ cần ba lần thì có thể làm cho Trương Hàng hồi phục.

Cho nên, đối với họ mà nói, họ cơ bản không muốn nghi ngờ lời Trần Triệu Dương nói, vì đây là hy vọng cuối cùng của họ. Nếu lần này chữa không khỏi thì e là họ cũng không còn năng lực kinh tế để tiếp tục chữa trị nữa.

Sau khi tới Thiên Sướng Viện, Trần Triệu Dương vốn không vội xuống xe, mà anh ngẩng đầu lên nhìn sang chú Vinh ở ghế lái.

“Cho tôi số điện thoại của ông”, Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.

“À... ồ, điện thoại của tôi chú Vinh đơ ra, sau đó nhanh chóng đọc số điện thoại của mình.

“Tôi kê một đơn thuốc, ông theo đó mà bốc thuốc. Trong một tháng thì bệnh cũ của ông sẽ khỏi”, Trần Triệu Dương nói, soạn một tin nhắn rồi gửi vào số điện thoại mà chú Vinh nói lúc nãy. 

“Ông đừng quên, ba ngày sau tới đón tôi”, Trần Triệu Dương không chờ chú Vinh nói, anh trực tiếp xuống xe, sau đó quay đầu nói với chú Vinh.

“Tôi biết rồi, cậu Trần”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, chú Vinh đang chìm trong suy nghĩ không dám tin vào mắt mình. Ông ấy đột nhiên tỉnh táo rồi nhanh chóng đáp lại.

Vốn đang suy nghĩ phải cảm ơn Trần Triệu Dương, nhưng lúc này anh đã đi vào biệt thự mất rồi.

“Đúng là cao nhân mà. Chuyện này đúng là vượt ngoài mong đợi”, thấy Trần Triệu Dương đi khỏi, chú Vinh đột nhiên xúc động.

Sau đó, mắt ông ấy nhìn sang đơn thuốc mà Trần Triệu Dương kê cho mình lúc nấy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Phải biết là những năm đầu ông ấy chấp hành nhiệm vụ, cơ thể bị thương nặng. Tuy sau đó đã chữa khỏi nhưng vẫn để lại di chứng. Mỗi năm khi trời mưa, thì vết thương của ông ấy đau thấu tim, hơn nữa theo thời gian trôi qua, sự đau đớn của ông ấy lại càng kéo dài hơn.

Ông ấy cũng tìm vài người bác sĩ, nhưng đều không có tác dụng gì, sau đó ông ấy cũng từ bỏ.

Không ngờ, lần này chữa bệnh cho Trương Hàng, tiện thể chữa khỏi bệnh cũ của mình luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc