BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Nếu như giám định xong, không phải là lỗi của em gái tôi thì giải quyết sao đây?", Trần Triệu Dương nheo mắt lại, rồi lạnh nhạt nói.

"Nếu như không phải lỗi của em gái cậu, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, để mấy người bình an rời khỏi đây", Lục Lão Lục nghe thấy liền khịt mũi coi thường, khinh khỉnh nói.

"Thì ra lý lẽ của ông là thế à. Vậy tôi tẩn ông một trận rồi tôi nói tôi đánh lầm người, sau đó chúng ta xem như là chưa có chuyện gì xảy ra, ông có chấp nhận như vậy không?”", Trần Triệu Dương lạnh nhạt nhìn Lục Lão Lục nói.

"Nhãi ranh, cậu muốn kiếm chuyện à? Sao không nhìn lại ở đây là địa bàn của ai, nếu như mấy người đàng hoàng thì còn dễ nói chuyện, còn nếu mấy người gây sự, thì ngại quá, mấy người đừng hòng bước chân ra khỏi đây", Lục Lão Lục ngang ngược nói.

"Xem ra là ông muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề rồi? Tốt nhất là ông nên nghĩ cho kỹ, mũi tên đã bản ra thì không thu lại được nữa đâu", Trần Triệu Dương vừa nghe nhất thời vui vẻ, lão già này không dùng bạo lực để giải quyết thì không được mà.

Vốn anh còn định nói phải trái, giờ thì đúng là phải động tay động chân rồi. 

"Bớt nói nhảm đi, chịu đền tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu không mấy người không bước được nửa bước ra khỏi tiệm này đâu", Lục Lão Lục nhìn đám Trần Triệu Dương với ánh mắt rét lạnh.

"Lên đi, để tôi xem mấy người có tài cán gì", Trần Triệu Dương ngoäc ngoäc ngón tay khiêu khích bọn họ.

"Chán sống!", Lục Lão Lục cười lạnh, kế tiếp lão †a phất tay để mấy gã vạm vỡ xông vào đám người Trần Triệu Dương.

"Hai người đứng ở phía sau anh, đúng rồi, nhớ quay video lại, đừng quay trúng mặt anh là được", tuy rằng những người này không làm Nam Cung Yến bị thương được, nhưng vào những lúc này anh cũng không thể để cho phụ nữ ra tay.

Nghe Trần Triệu Dương nói thế, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến nấp sau lưng Trần Triệu Dương, ngước nhìn bờ vai rộng của anh, bọn họ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mà Tuyên Hoàng lại là một kiểu người phá phách, nghe Trần Triệu Dương bảo bọn họ quay video lại, cô ấy vội lấy điện thoại ra chuẩn bị quay.

"Đây là do ông tự chọn, đừng trách người khác đấy nhé", Trần Triệu Dương cười lạnh, đạp thẳng một đạp vào bụng của gã đang đứng mũi chịu sào. 

Gã ta bị Trần Triệu Dương đạp cho một cước vào bụng, thì lùi lại mấy bước đập vào trên kệ hàng, kệ hàng lắc lư nên tất cả đồ vật trên kệ rơi xuống bể lốp bốp.

"Hả..., Lục Lão Lục thấy thế suýt nữa bị chọc. tức đến phát điên.

"Đám ngu ngốc bọn mày còn không nhanh đè bọn chúng lại, mấy thứ này đều phải đền tiền hết, tao phải tính lại xem chỗ này bao nhiêu tiền", Lục Lão Lục điên cuồng rống giận, mặc dù những món đồ trên kệ phần lớn đều là hàng giả nhưng cũng có một vài món là hàng thật, thế nên làm lão ta đau lòng không thôi.

Những gã còn lại vừa nhìn thấy liền đùng đùng nổi giận xông lên.

Chỉ có điều tốc độ bọn họ bị đá văng về còn nhanh hơn cả lúc bọn họ xông lên, 5 gã vạm vỡ bị đá bay về sau, mỗi gã đập vào một cái kệ hàng, làm cho những món đồ làm bằng sứ và ngọc rơi xuống đất bể tan nát, vung vãi đầy đất.

Chứng kiến một màn này, Lục Lão Lục như sắp. phát điên, tiếc của không thôi.

Sớm biết thế đã không ra tay, bây giờ tiệm của mình xem như toang rồi. 

"Được rồi, yên tĩnh rồi đó, giờ thì chúng ta cùng xác định lại vấn đề nào", Trần Triệu Dương phủi tay chậm rãi đi về phía Lục Lão Lục.

"Gậu...cậu đừng qua đây, nếu cậu bước lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đó", nhìn thấy Trần Triệu Dương đang bước gần về phía mình, Lục Lão Lục liần bị dọa sợ, đầu óc vốn đang tức điên chớp mắt đã tỉnh táo lại.

Sáu gã tay sai của lão ta đều là tay đánh đấm, nhưng còn chưa đụng đến được mà đã bị người ta đánh te tua, tên này không phải dạng vừa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc