BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lúc Tăng Kim Lai chạy ra khỏi khách sạn, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Họ biết được, cái người thân hình mập mạp này là người giàu nhất trong buổi tiệc rượu lần này. Nhưng rốt cuộc người nào khiến anh ta phải há hốc mồm mà vội vàng bỏ chạy ra ngoài thế kia?

“Anh Tăng, tôi là Vương Diệu Phi, bố tôi là...”, Vương Diệu Phi nhìn thấy Tăng Kim Lai chạy tới thì chợt ngây người ra. Hắn ta vội tiến lên trước rồi tự giới thiệu.

“Được rồi, biết rồi, đừng có cản đường tôi”, Tăng Kim Lai xua xua tay đẩy Vương Diệu Phi sang một bên, đi tới trước mặt của Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương nghe Tăng Kim Lai nói vậy thì lập tức dừng lại. Anh cũng muốn xem thử Tăng Kim Lai giải thích như thế nào.

“Anh Trần, thật là xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Tôi quên mất, tên phục vụ ở cửa này chưa từng thấy thiệp mời SVIP nên mới không dám cho anh vào”, Tăng Kim Lai thở hổn hển, một lâu sau mới lấy lại được hơi mà lập tức cung kính giải thích.

Những người xung quanh bao gồm cả Vương Diệu Phi đều sửng sốt. Họ không ngờ Tăng Kim Lai lại cung kính đối với Trần Triệu Dương như vậy, thật không thể tin được. 

“Hóa ra vậy. Vậy thì thật sự không nên trách anh”, Trần Triệu Dương nhàn nhạt nói, sau đó kéo lấy Nam Cung Yến, quay người đi về hướng xe của mình.

“Anh Trần, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của tôi. Tôi nên cầm điện thoại mọi lúc, nếu không cũng sẽ không bỏ lỡ tin nhắn anh gửi cho tôi. Tôi nên đích thân đi đón anh”, Tăng Kim Lai cúi thấp mình, vẻ mặt áy náy và nói.

Vốn dĩ tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, khi nghe thấy Tăng Kim Lai nói với Trần Triệu Dương một cách cung kính như vậy, nhưng lúc này anh ta lại trong tư thế cúi thấp mình, hoàn toàn không giống những gì một người ở vị trí của anh ta nên nói hoặc làm.

“Chuyện này sao có thể? Tên khốn nạn này sao lại thân với Tăng Kim Lai như thế?”, Vương Diệu Phi hoàn toàn không thể hiểu được mối quan hệ giữa Tăng Kim Lai và Trần Triệu Dương, hắn ta tức đến mức sắp nghiến mẻ cả răng.

“Cậu chủ Vương, tên mập này là ai vậy? Sao anh lại đối với anh ta như thế?”, Triệu Diễm Linh bên cạnh nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, vội hỏi.

“Cô im miệng cho tôi. Người như cô có thể tuỳ tiện nói anh Tăng được sao? Nếu truyền tới tai anh 

Tăng thì cô chết chắc. Lo mà giữ mồm giữ miệng của cô lại, đừng liên luy tới tôi”, Vương Diệu Phi vừa nghe Triệu Diễm Linh nói vậy thì bỗng dưng trừng mắt rồi hạ giọng mắng mỏ.

“Sao có thể? Trần Triệu Dương này là một tên phế vật. Lương mỗi tháng chỉ có ba bốn ngàn tệ. Hơn nữa là dựa hơi phụ nữ mới được vậy. Cậu ta có gì đáng để người ta tôn kính chứ?”, Triệu Diễm Linh hoàn toàn không thể chấp nhận một nhân vật lớn như vậy lại hạ giọng với Trần Triệu Dương như thế.

“Cô chắc chắn Trần Triệu Dương này chỉ là tên phế vật?”, nghe Triệu Diễm Linh nói vậy, Vương Diệu Phi lấy làm lạ thì vội hỏi.

“Tôi rất chắc chắn. Hiện tại Trần Triệu Dương chỉ là một tên nhân viên quèn trong bộ phận quan hệ xã hội của công ty em họ tôi. Chả có bản lĩnh gì, nếu không phải dựa hơi vào Nam Cung Yến thì cậu †a chẳng khác gì một tên phế vật”, Triệu Diễm Linh liền nói chắc như đinh đóng cột.

“Được, vậy thì không phải lo”, tuy Vương Diệu Phi là công tử bột, nhưng hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Lúc này đương nhiên không cần thiết phải đối đầu với Tăng Kim Lai làm gì, như vậy cũng không có ích gì.

“Đi, chúng ta vào trước đi”, Vương Diệu Phi nói xong, trực tiếp quay người đi vào trong khách sạn. 

Bình luận

Truyện đang đọc