BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Cậu có phải điên rồi không?”, thấy bộ dạng của tên này, Trần Triệu Dương tỏ ra bực bội, cũng vì là truyền nhân của nhà họ Mặc, nếu không thì anh cũng không muốn để ý tới cái tên ngốc có EQ bằng 0 này.

“Xem ra, đây là một đả kích khá lớn với anh ta”, tuy Nam Cung Yến không biết vụ cá cược giữa Trần Triệu Dương và Mặc Uyên, nhưng xem ra Mặc Uyên thật sự phát điên rồi.

Một lúc sau, Mặc Uyên hồn bay phách lạc bước từ nhà tổ ra, ánh mắt nhìn sang Trần Triệu Dương với vẻ phức tạp.

“Có gan cược có gan nhận thua. Tôi thua rồi, sau này tôi chính là em trai của cậu”, Mặc Uyên tỏ ra chán nản và không cam tâm nhìn sang Trần Triệu Dương, anh ta cúi đầu nói.

“Đừng bày bộ mặt ủ rũ như vậy, người khác không biết còn tưởng tôi ăn hiếp cậu nữa. Cậu yên tâm đi, làm em trai tôi chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại đâu”, Trần Triệu Dương nhìn Mặc Uyên vô cùng tự hào nói.

Mặc Uyên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ “chắc là tôi tin á”.

“Cậu đừng bày bộ mặt ủ rũ đó nữa, tôi nói cậu biết, rất nhiều người muốn tôi thu nhận họ làm em trai mình, nhưng tôi không thèm để ý đấy. Cậu được làm em trai tôi, mà còn thấy ấm ức nữa sao?”, thấy vẻ mặt của Mặc Uyên, Trần Triệu Dương đột nhiên khó chịu lên tiếng.

“Thật hay giả vậy? Nhìn là biết trêu tôi thôi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Mặc Uyên lại tỏ ra không tin.

“Đừng tưởng tôi không biết, lúc nãy thật ra cậu luôn tính kế với tôi, chẳng qua tôi không nghĩ mình sẽ thua, cho nên tôi mới đồng ý điều kiện của cậu. Nếu không thì ai lại đồng ý vụ cá cược không có não đớ”, Mặc Uyên sớm đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Lợi hại”, Trần Triệu Dương giơ ngón tay cái lên †ỏ vẻ khâm phục. 

“Chờ tôi thu dọn một chút, đóng cửa tiệm rồi sẽ đi theo cậu”, Mặc Uyên hít một hơi và nói.

“Không cần vội, đuổi theo tôi cũng không cần phải vội như vậy. Cậu đi lo chuyện của mình đi. Lúc tôi có chuyện cần tìm cậu thì cậu có mặt là được”, Trần Triệu Dương lắc đầu. Anh cũng không mấy để ý việc Mặc Uyên đi theo mình.

Điều anh thật sự quan tâm chính là, sau này lại gặp hộp cơ quan theo thuật cơ quan nhà họ Mặc chế tạo, bản thân không cần phí công suy nghĩ mà cũng phá giải được.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là anh muốn hồ Lộc Minh tồn tại giống chiếc thùng sắt, còn thuật cơ quan của Mặc Uyên đúng lúc có thể có ích cho chuyện này.

“À..”, Mặc Uyên vốn dĩ tưởng đối phương còn khiến mình thêm khó xử, không ngờ anh lại không để tâm tới.

Sau đó Trần Triệu Dương và Mặc Uyên trao đổi cách thức liên lạc, rồi anh và Nam Cung Yến rời khỏi.

Chờ sau khi lên xe, vẻ mặt của Trần Triệu Dương đột nhiên lộ ra sự vui sướng.

“Sao vậy? Nhặt được báu vật hả?”, thấy biểu cảm thay đổi của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Ha ha... còn vui hơn so với việc nhặt được báu vật”, Trân Triệu Dương cười lớn, thu hoạch hôm nay đúng là quá nhiều.

Trần Triệu Dương không ngờ nhà tổ của nhà họ

Mặc lại có nhiều sách cổ như vậy, để anh tích luỹ xong, còn miếng ngọc bài gia chủ nhà họ Mặc cuối cùng lại giúp cho mắt xuyên thấu của anh tiến hoá thành màu xanh lục.

Sau khi hoàn thành quá trình tiến hoá của mắt xuyên thấu, anh bèn thử nghiệm một chút, mắt xuyên thấu đã quét được phạm vi khá rộng, tuy vẫn chưa thử nghiệm năng lực phục hồi, nhưng anh có dự cảm rằng khi màu sắc mắt xuyên thấu của anh chuyển sang màu xanh lục, e là năng lực phục hồi sẽ có bước thăng cấp đáng kể.

Thu hoạch lần này có thể nói là cực kỳ lớn, xem ra, món đồ có niên đại lâu đời có thể khiến mắt xuyên thấu của mình tiến hoá.

Nhưng không biết sau khi lần tiến hoá này kết thúc, còn có thể dùng loại sách cổ này để thăng cấp nữa hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc