BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đừng anh, nhà tên Chu Hán Khanh không đơn giản, không phải kinh doanh bình thường đâu, ở thành phố Long Hải này, có ba gia tộc buôn bán vô cùng cường mạnh, được gọi là Hạ Thương Chu, cũng chính là nhà họ Hạ, nhà họ Thương và nhà họ Chu”.

“Tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ là gọi cho. thuận miệng thôi, nếu như thực sự xếp theo thứ tự thực lực thì phải gọi là Hạ Chu Thương”.

“Nhà họ Thương tuy rằng cũng là một trong ba nhà kinh doanh lớn của thành phố Long Hải, nhưng nếu so với nhà họ Chu và nhà họ Hạ thì nhà họ Thương không đáng là gì”.

Nam Cung Yến ngay tức thì nói với Trần Triệu Dương chuyện phân bố thế lực ở thành phố Long Hải này, nói mấy điều này là để Trần Triệu Dương đừng tìm Hàn Thiếu Khanh kẻo phiền phức.

“Yên tâm đi, chỉ là một gia tộc thương buôn, nếu như anh muốn động đến họ thật thì họ là cái thá gì đâu?”, nghe thấy lời Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương cười khẩy một tiếng.

“Thôi bỏ đi, chuyện này không phải giải quyết rồi sao, nếu như Chu Hán Khanh lại muốn bày trò như này, đến lúc đó tìm nhà họ Chu nói lý vậy”, Nam Cung Yến lo lắng nói. 

“Được rồi vợ, nghe em hết mà”, Trần Triệu Dương nghe rõ sự lo lắng của Nam Cung Yến, đương nhiên không muốn khiến cô phiền lòng, lập tức lên tiếng bảo đảm.

Chuyện sau đó, Trần Triệu Dương không tham gia nữa, dù sao thì chuyện làm ăn anh không hiểu gì hết.

Trong phòng họp nghe Nam Cung Yến bọn họ họp, Trần Triệu Dương buồn ngủ muốn chết.

Cuối cùng cũng đến giờ trưa, thực sự Trần Triệu Dương không muốn nghe thêm giờ họp nào nữa, trực tiếp kéo Nam Cung Yến về, đương nhiên lấy cớ là bữa trưa sẽ làm đồ ngon cho cô, giúp cô giải tỏa áp lực.

Dù sao chuyện sáng hôm nay đã khiến Nam Cung Yến thấp thỏm không yên.

Về đến nhà, phát hiện cô nhóc Tuyên Hoàng đúng là không ngại gì cả, đang ăn vặt, xem phim ở phòng khách.

“Chú, chị, hai người về rồi à”, nhìn thấy Trần Triệu Dương cùng Nam Cung Yến trở về, Tuyên Hoàng buông vội túi đồ ăn vặt, chân trần chạy đến.

“Ban ngày cô không phải làm việc sao?”, Trần Triệu Dương nhìn bộ dạng không kiêng nể gì của Tuyên Hoàng, hỏi ngay.

“Công việc của tôi hơi đặc thù, bây giờ chưa có việc”, nghe thấy lời Trần Triệu Dương, Tuyên Hoàng trề môi, lập tức phản bác.

“Tôi thấy cô lười thì có”, Trần Triệu Dương còn lâu mới tin lời của cô nhóc này, anh còn nhớ rất rõ lúc còn ở tiệc rượu, nói phải bao anh, vừa nhìn là biết cô già đời lăn lộn xã hội nhiều năm rồi.

Trần Triệu Dương quay người đi vào nhà bếp, đã đồng ý làm bữa trưa ngon lành cho Nam Cung Yến rồi, không thể nuốt lời được.

Trước khi về nhà, Trần Triệu Dương đã bảo Tăng Kim Lai đến nhà anh rồi, dù sao người ta đã giúp mình giải quyết nhiều chuyện như thế, không thể không cho gì chứ.

Hơn nữa, anh cũng đồng ý với Tăng Kim Lai, để anh ta qua đây lấy ít đồ, vừa hay vẫn còn ít thuốc Giang Tử Phong chế trước kia, ít nhất để anh ta thay đổi tình trạng thể lực của bản thân.

Bởi vì nhiều thêm một người, lượng đồ ăn Trần Triệu Dương làm nhiều thêm.

Chưa được bao lâu, tiếng Tăng Kim Lai gõ cửa từ ngoài truyền vào. 

“Tổng giám đốc Nam Cung, chào cô, làm phiền rồi”, thấy Nam Cung Yến mở cửa, Tăng Kim Lai lập tức trở nên thận trọng.

“Giám đốc Tăng khách sáo quá, mời anh vào”, Nam Cung Yến đương nhiên biết Trần Triệu Dương mời Tăng Kim Lai đến làm khách, cho nên cứ thế bảo Tăng Kim Lai vào.

Bình luận

Truyện đang đọc