BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Cậu Trần, thực ra lần này chúng tôi tới là để thay mặt sơn chủ gửi chiến thư cho cậu. Ngày mùng tám tháng này, trên đỉnh núi Long Đài của thành phố Long Hải, quyết chiến sống còn!", trưởng lão Phong biết thực lực của Trần Triệu Dương mạnh hơn ông ta, nếu đánh thật thì e rằng mấy người bọn họ đều không đi nổi.

Nếu biết thực lực của Trần Triệu Dương mạnh như thế thì ông ta đã chẳng nhận cái nhiệm vụ đưa tên phế vật Vân Phụng Thiên này tới trả thù. Bây giờ thù không trả được, không cẩn thận là còn toi mạng ở đây nữa.

"Ồ? Bắt cóc vợ tôi chỉ là vì muốn gửi chiến thư? nếu thế thì tôi cũng có một bản chiến thư để đáp lại các người", nghe thấy lão già này nói dễ nghe như thế, cơn thịnh nộ trong lòng Trần Triệu Dương càng bùng lên dữ dội hơn.

"Đó chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi không định làm hại cô Trần, vả lại bây giờ cô Trần vẫn còn nguyên vẹn, chuyện này có thể bỏ qua được mà", nghe thấy câu nói ngập tràn sát ý của Trần Triệu Dương, trưởng lão Phong lập tức yếu thế.

Đánh mà thẳng thế thì ai chẳng thích, nhưng bây giờ đang yếu thế hơn, ông ta sẽ không cố thể hiện làm gì.

"Trưởng lão Phong, ông sợ hắn làm gì? Hắn chỉ là một thắng phế vật thôi, giết hẳn cho tôi mau lên, nếu không tôi sẽ bảo bố tôi phạt ông theo quy định", 

thấy trưởng lão Phong có ý định xuống nước với Trần Triệu Dương, Vân Phụng Thiên lập tức cuống lên.

Nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, trưởng lão Phong tái hết mặt mày. Chẳng lẽ thằng ngu này không nhìn thấy tình thế hiện tại sao? Muốn những người mà ông ta dẫn tới tiêu hết ở đây thì mới chịu hả?

"Xem ra cậu chủ Vân vẫn mang thù lắm, nếu thế thì tôi phải nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu họa về sau", nghe thấy câu ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương thầm mắng hẳn ngu, sau đó lại tiếp lời.

"Cậu câm miệng vào cho tôi! Bịt miệng cậu chủ lại!", trưởng lão Phong nổi giận đùng đùng, ông ta vung tay lên, bảo mấy người đăng sau bịt miệng "Vân Phụng Thiên.

"Phong Lạc, ông dám! Tôi nhất định sẽ bảo bố tôi... Ư ưm...", nghe thấy trưởng lão Phong nói vậy, Vân Phụng Thiên nổi khùng lên, hắn lập tức gào thét, nhưng rồi nhanh chóng bị bịt miệng, đồng thời còn bị trói lại.

Vân Phụng Thiên không động đậy hay nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn trưởng lão Phong bằng ánh mắt phẫn nộ, như muốn nhào lên xé xác ông ta.

"Cậu Trần, đây là chiến thư của sơn chủ chúng tôi, không biết cậu có dám ứng chiến không?", Phong Lạc lấy một tấm thiệp mời màu vàng ra, quăng về phía Trần Triệu Dương.

Đôi mắt của Trần Triệu Dương ngưng tụ lại, chân khí trong người tuôn ra, phủ kín người mình và Nam Cung Yến, đồng thời thò ra hai ngón tay kẹp lấy chiến thư.

Ngay khi anh kẹp trúng, chiến ý khủng khiếp bộc phát ra từ chiến thư, khiến nó nổ vụn ra, tạo thành chữ "chiến" trên không trung.

Chứng kiến cách gửi chiến thư ấy của sơn chủ, đám người của Kỳ Môn Sơn lập tức trở nên hưng phấn.

"Thực lực của sơn chủ kinh khủng quá, cả chiến ý và kiếm ý đều ngưng tụ trên chiến thư nhỏ xíu ấy".

"Nếu Trần Triệu Dương không đỡ nổi chiến thư của sơn chủ chúng ta thì không xứng làm đối thủ của ông ấy".

"Đỡ? Ông nói đùa à? Đó là thực lực của võ đạo tông sư đó, thằng ranh này mà đòi đỡ được sao?"

Ngay sau đó, chữ "chiến" ấy bủa vây về phía Trần Triệu Dương, chiến ý rùng rợn bao phủ xung quanh anh, còn mang theo kiếm ý vô tận. 

"Ông muốn đánh, vậy thì đánh thôi!", nhìn thấy sự thay đổi của bức chiến thư ấy, đôi mắt của Trần Triệu Dương co rụt lại, đồng thời vung hai tay ra, kiếm ý và chiến ý đáng sợ ấy lập tức tiêu tan sau khi đụng độ với chân khí của Trần Triệu Dương.

"Chuyện này..., thấy Trần Triệu Dương dễ dàng đánh tan kiếm ý và chiến ý mà sơn chủ rót vào chiến thư, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Đỡ được chiến thư của sơn chủ một cách đơn giản như thế, thực lực của Trần Triệu Dương phải mạnh đến mức nào đây?

Chắc không phải cũng là võ đạo tông sư đấy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc