BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Vào...

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.

Uy lực này thật sự quá khủng khiếp rồi.

“Không ngờ mày lại đỡ được”, lúc này sắc mặt của Vân Hạn Lâm đanh lại, trở nên ảm đạm.

“Ông đã đánh một hồi lâu rồi, giờ thì tới lượt tôi”, Trần Triệu Dương đột nhiên gào lên, sau đó liền phản kích lại.

Dưới mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương, mọi hành động của Vân Hạn Lâm đều được anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi anh triển khai Tiêu Dao Bộ, Vân Hạn Lâm muốn né cũng không kịp, nên đành đối đầu trực diện với Trần Triệu Dương.

Tốc độ của Trần Triệu Dương rất nhanh, dốc hết toàn lực, Vân Hạn Lâm trực tiếp bị anh đánh trúng vài chưởng.

Nhưng anh cũng có phần đánh giá thấp thể lực của võ đạo tông sư, mấy chưởng này của anh vốn không gây thương tích gì cho Vân Hạn Lâm, ngược lại còn khiến ông ta rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Hãy chết đỉ!”, sắc mặt của Vân Hạn Lâm đỏ bừng, hai tay chụp lấy eo anh, trên tay xuất hiện thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve sầu, sau đó nhanh như chớp tiến về phía Trần Triệu Dương.

“Vào...

Trần Triệu Dương nhất thời không để ý, trực tiếp bị thanh đoản kiếm đâm trúng, lúc này trên cánh tay Trần Triệu Dương xuất hiện một vết thương mờ nhạt.

“Thật là một vũ khí sắc bén”, Trần Triệu Dương không ngờ Vân Hạn Lâm còn có vũ khí này, hai thanh doản kiếm này không phải loại vũ khí bình thường.

Phải biết là sức bền bỉ của thân xác anh dù chỉ là một viên đạn cũng không thể làm tổn thương được. Nhưng hai thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve sầu này có thể cứa vào da anh, đúng là vũ khí tốt.

Người xung quanh xem cuộc chiến nhìn thấy Vân Hạn Lâm lại lấy ra vũ khí thì bất ngờ ồn ào cả lên.

“Mẹ kiếp! Vân Hạn Lâm này đúng là không biết xấu hổ, thực lực vốn đã cao hơn người ta một bậc rồi, bây giờ còn sử dụng vũ khí”.

“Hết cách rồi, đường đường là một võ đạo tông sư, lại bị một thiên tiên đại thành ép ra nông nỗi này. Nếu không ra tay tiêu diệt Trần Triệu Dương, e là sau này Vân Hạn Lâm sẽ trở thành một trò cười mất".

“Hai thanh đoản kiếm đó nhìn đã biết rất sắc bén, e là lần này Trần Triệu Dương thảm rồi”.

Có người tỏ ra khinh thường nhìn Vân Hạn Lâm rồi lên tiếng bàn tán sôi nổi.

Còn sắc mặt của đám người Kỳ Môn Sơn lúc này trông rất khó coi. Họ không ngờ sơn chủ đã đích thân ra tay lại không thể giết được Trần Triệu Dương ngay lập tức. Ngược lại bây giờ còn khiến sơn chủ phải sử dụng đến thủ đoạn khá mất mặt đó. 

“Lưu Vân kiếm pháp!”

Hai thanh đoản kiếm gắn trong tay của Vân Hạn Lâm bỗng chốc bộc phát sức chiến đầu khủng khiếp, từng đạo kiếm khí đáng sợ phát ra từ hai thanh đoản kiếm.

Sau đó, Vân Hạn Lâm vung thanh đoản kiếm trong tay, không ngừng nhắm vào những điểm quan trọng trên người Trần Triệu Dương, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Một số võ giả thực lực thấp vốn không thể nhìn thấy hai thanh đoản kiếm của Vân Hạn Lâm, chỉ thấy vô số đạo kiếm quang từ thanh kiếm phát ra từ nơi hai người họ giao chiến.

“Mau lùi ra sau”.

Đám người của Kỳ Môn Sơn đứng gần chỗ giao. chiến nhất, vì họ tự cho thực lực cao nên không sợ hậu quả của cuộc chiến.

Nhưng lúc kiếm khí của Vân Hạn Lâm bắn ra khắp mọi nơi, sắc mặt của đám người của Kỳ Môn Sơn đều thay đổi rõ rệt.

Họ đều biết kiếm khí của sơn chủ khủng khiếp ra sao. Khoảng cách này đủ để nó xẹt qua.

Nhưng đã quá muộn.  

Vố số đạo kiếm khí điên cuồng xuyên qua, một số đâm thẳng vào đám người của Kỳ Môn Sơn.

“Mau trốn đi”.

Biết là không thể chống đỡ được kiếm khí này, bọn họ bèn tháo chạy thục mạng.

“Bịch...”

Kiếm khí không ngừng bộc phát ra, năm sáu người của Kỳ Môn Sơn có thực lực kém nên đã bị kiếm khí xuyên qua, ngã nhào xuống đất.

Còn vài người thì bị thương, tay chân không còn hoàn chỉnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.

Thấy tình trạng thê thảm của đám người Kỳ Môn Sơn, tất cả mọi người đều nín thở, đây chính là thực lực của võ đạo tông sư sao?

Khoảng cách xa như vậy, chân khí phóng ra ngoài cũng có thể giết người và làm người khác bị thương.

Sau đó, họ lại nhìn sang đám người của Kỳ Môn Sơn với vẻ mặt đồng cảm.

Bình luận

Truyện đang đọc