BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Đương nhiên là tao đáng chết rồi, chỉ có điều tao sẽ chỉ cắt ba nhát, nếu như sau ba nhát mày vẫn cứng miệng không nói, thế thì xin lỗi nhé, sợ là nhát thứ tư sẽ cät vào cổ họng của nó đấy”, Hồng Thịnh cười tủm tỉm nói.

“Hộc... hộc..., nghe Hồng Thịnh nói như vậy, hai mắt Tật Phong lập tức đỏ bừng như máu, vô cùng căm hận.

“Nhát thứ hai”, Hồng Thịnh cười hai tiếng đầy âm hiểm, sau đó cắt hai miếng da trên người Cẩu Tử xuống.

“Úi da, trượt tay rồi, hi vọng lần sau không bị trượt tay như thế này nữa, lỡ như cắt phải thứ gì đó không nên cät thì sao? Đúng là chẳng dễ chơi tí nào”, lúc Hồng Thịnh đang nói chuyện, con dao găm trong tay Hồng Thịnh khua khua hai lần trước hạ bộ của Cẩu Tử.

“Xùy...

“Ấy chà, quên nhắc nhở mày”, đang nói chuyện, con dao trong tay Hồng Thịnh lại một lần nữa cắt hai miếng da của Cẩu Tử ra, máu tươi ướt đãm quần áo của Cẩu Tử. Tật Phong ở bên cạnh cũng thế, không chỉ đơn thuần là bị thương bên ngoài, còn bị cả nội thương.

“Xem ra là mày chọn không nói à, tốt thôi, vậy thì tiễn nó lên đường đi”, con dao găm trong tay Hồng Thịnh hung hăng đâm về phía yết hầu của Cẩu Tử.

“Đợi chút đã, tôi nói, tôi nói, dừng tay lại cho tôi”, ngay vào lúc con dao găm trong tay Hồng Thịnh chỉ cách yết hầu của Cẩu Tử chưa đến năm xen-ti-mét, Tật Phong đột nhiên mở miệng, mở miệng điên cuồng hét lên.

“Muốn tìm cái chết ư, không dễ dàng như vậy đâu”, trong nháy mắt Tật Phong nói ra mấy câu này, Cẩu Tử lại đột nhiên rướn người về phía trước, hướng yết hầu của mình lại gần lưỡi dao của Hồng Thịnh. Chỉ có điều là trước mặt một người luyện võ như Hồng Thịnh, thì cũng chẳng là gì cả.

“Được rồi, nói đi”, Hồng Thịnh gật đầu, đi tới trước mặt Tật Phong.

“Ông lại gần đây một chút, nếu như tin tức này bị người khác nghe thấy được, thì sợ là sẽ gây bất lợi cho lợi ích của ông. Dù sao thì số tiền cũng chỉ có đến mức đó, nhưng nếu như bị chia ra cho tất cả mọi người, thì sợ là sẽ chẳng còn lại nhiều. Tôi sẽ chỉ nói cho một mình ông thôi”.

"Tật Phong dường như đang cân nhắc thay Hồng Thịnh, mở miệng nói.

“Tốt lắm, thằng nhóc mày cũng có chút tương lai đấy”, nghe thấy Tật Phong nhỏ giọng nói mấy câu này, Hồng Thịnh lập tức đảo mắt một cái, ngồi xổm xuống rồi tới gần Tật Phong.

“A..

Ngay tại lúc Hồng Thịnh chuẩn bị nghe thì Tật Phong lại làm ra một chuyện vô cùng điên cuồng, căn luôn một phát lên tai Hồng Thịnh.

Hồng Thịnh muốn thoát ra nhưng căn bản là không thể nào thoát nổi, sợ cậu ta dùng sức quá lớn, sẽ căn rơi luôn cái tai của ông ta.

Tật Phong lại làm như suy nghĩ của ông ta, cắn rơi luôn cái tai ấy.

“Phụt... Mau lau đi”, có người nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hồng Thịnh bèn nhanh chóng bước tới giúp ông ta.

“Phì, ha ha... Đúng là sảng khoái quá”, Tật Phong cần rơi luôn cái tai kia trên mặt đất, sau đó điên cuồng quát to lên.

“Mày muốn chết”, Hồng Thịnh nhìn Tật Phong đang chìm đắm trong sự vui sướng, bộ não mất đi sự khống chế, con dao găm trong tay ông ta hung hăng chém về phía yết hầu của Tật Phong.

“Ưm ưm..”, Cẩu Tử nhìn thấy cảnh này lập tức lo lắng, nhưng bây giờ cậu ta đang bị trói lại, miệng còn bị bịt kín, cậu ta căn bản là không thể động đậy được.

“Đại ca, kiếp sau gặp lại”, Tật Phong nhìn con dao găm đang hướng về phía cổ họng của mình, lập tức nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.

“Rầm..”

Đúng lúc này, cơ thể Hồng Thịnh giống như một viên đạn pháo, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đụng vỡ mấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát, rồi cuối cùng mới dừng lại.

“Thăng nhóc thối, tôi cũng không muốn kiếp sau phải gặp lại cậu nữa đâu. Là anh em, có kiếp này, không có kiếp sau, cậu đừng có nghĩ đến chuyện vứt bỏ bọn tôi”, Tật Phong đang chờ sinh mệnh của mình kết thúc thì đột nhiên nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc