BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Vợ ơi, anh..., Trần Triệu Dương nhìn thấy Nam Cung Yến bước vào, vội chạy đến muốn giải thích một phen.

"Không cần nói gì cả, em không sao, anh ra ngoài trước đi, em có chuyện cần bàn với.Julia", Nam Cung Yến vội bịt miệng Trần Triệu Dương lại, không cho Trần Triệu Dương nói thêm lời nào.

Sau đó, cô đẩy Trần Triệu Dương ra ngoài, cô không muốn để anh nghe được nội dung trò chuyện giữa cô và.Julia.

Trần Triệu Dương ngớ người, thế mà lại đuổi anh ra ngoài luôn.

Nhưng mà, anh lại thở phào nhẹ nhõm là vì hình như Nam Cung Yến không còn giận nữa.

Coi bộ Julia đã nói gì đó, cơ mà chỉ cần hết giận là tốt rồi. Trần Triệu Dương vẫn một mực không yên ở

ngoài tận đến lúc Julia và Nam Cung Yến bước ra khỏi phòng làm việc.  

"Đưa em đến nhà sách đi", sau khi Nam Cung Yến rời khỏi phòng liền nói với Trần Triệu Dương.

"Tuân lệnh vợt", nghe thấy yêu cầu của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương vội vã gật đầu.

"Vậy tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, tôi đến phòng thiết kế của tôi đây, xem thử môi trường làm việc ra sao. Hai người đi chơi vui vẻ nhé!", Julia cười híp mắt nói, lúc Nam Cung Yến không để ý còn lén nháy mắt với Trần Triệu Dương nữa.

Trần Triệu Dương đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Julia, nhưng lúc này anh cũng không dám ra hiệu bằng mắt gì với.Julia cả, lỡ như để vợ biết được còn không cháy nhà mới là lạ đó.

"Vợ muốn đến nhà sách nào vậy?", sau khi lên xe, Trần Triệu Dương dè dặt hỏi.

"Bị ngốc à? Đương nhiên là đến cái lớn nhất nhiều sách nhất rồi", Nam Cung Yến bực bội lườm Trần Triệu Dương rồi nói.

"Okay", Trần Triệu Dương gật đầu, làm sao anh biết được cái nhà sách nào lớn nhất, nhiều sách nhất chứ, cơ mà may thay điện thoại di động nào. bây giờ cũng có chức năng định vị, anh lập tức tìm kiếm một hồi thì cũng tìm được vị trí của nhà sách lớn nhất. 

Dựa theo chỉ đường, Trần Triệu Dương chở Nam Cung Yến đến nhà sách tên là Mọt Sách, khi nhìn bề ngoài nhà sách này, Trần Triệu Dương có chút ngờ vực, đây có thật là cái nhà sách lớn nhất ở thành phố Long Hải không?

Nam Cung Yến cũng rất nghi ngờ, cô nhìn Trần Triệu Dương nói: "Anh có chắc là cái tiệm bé xíu này là nhà sách lớn nhất, nhiều sách nhất ở thành phố Long Hải không?"

"Vừa nhìn là biết hai vị lần đầu đến Mọt Sách đúng không, chỗ này đúng là nhà sách lớn nhất thành phố đấy, hai người vào đi rồi biết, bên trong này ẩn chứa điều nhiệm mầu gì", Trần Triệu Dương còn chưa mở miệng thì một bác gái đi ngang đã lên tiếng.

Sau khi nói xong, bác gái không đợi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đáp lời thì đã đi mất, cũng không biết danh tính là gì.

Theo lời bác gái kia nói, mặc dù Nam Cung Yến vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng định vào tham quan một vòng.

Lúc này, Trần Triệu Dương dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn vào trong cái tiệm nhỏ chỉ tầm 20m vuông, khi anh nhìn thấy phía sau cửa tiệm là một cái sân to thì bèn sáng tỏ. 

Quả nhiên là nhà sách lớn nhất, bởi vì 10 mấy căn phòng nằm ở sân sau đều chứa đầy ắp sách, hơn nữa còn phân loại rõ ràng, mỗi căn phòng đều phân theo nhóm lớn, rồi tới những nhóm nhỏ trên từng kệ sách.

Trần Triệu Dương cũng rất tò mò về ông chủ của nhà sách này, nhà sách thì lớn mà phía trước thì bé xíu, chẳng lẽ không sợ buôn bán ế ẩm sao?

"Đi vào thôi", lúc này Nam Cung Yến thả nhẹ bước chân đi vào trong cái tiệm bé xíu, Trần Triệu Dương lập tức nối bước theo sau.

"Ông chủ, chúng tôi muốn mua sách, chỗ của mấy người chỉ có nhiêu đây sách thôi à? Tôi nghe nói chỗ này của mấy người là nhà sách lớn nhất thành phố Long Hải", sau khi Nam Cung Yến vào. trong, đảo mắt nhìn quanh thì không thấy thêm cánh cửa nào nữa, nhất thời nghi hoặc hỏi ông chủ đang ngủ gà ngủ gật kia.

"Sách chỉ tặng người có duyên, về phần có duyên hay không thì phải xem duyên số của mấy người nữa", ông chủ cũng không nhấc mắt lên mà thản nhiên nói.

"Giả thần giả quỷ", nghe thế, Nam Cung Yến liền muốn vỗ cho ông chủ béo kia mấy cái, đúng là đói đòn mà.

Bình luận

Truyện đang đọc