BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Sao mọi người lại ở ngoài cửa? Ông cụ đâu?", Trần Triệu Dương bỗng cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi. 

“Là Giang đại sư bắt chúng tôi quỳ ở bên ngoài, nói là lòng hiếu thảo sẽ khiến trời đất cảm động, chỉ cần chúng tôi thành tâm, cộng với việc Giang đại sư làm phép thì sẽ cứu được tính mạng của bố tôi”, Bạch Hùng nói với vẻ chân thành.

Nghe xong những lời này của Bạch Hùng, Trần Triệu Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, anh không ngờ rằng đường đường là một người đứng đầu một nhà lại đi tin vào những học thuyết xằng bậy không đứng đắn này.

“Vậy thì mọi người quỳ tiếp đi, tôi đi vào xem một chút”, Trần Triệu Dương cũng không khuyên nhủ, mà anh đi vào bên trong dưới sự dẫn dắt của Bạch Thấm, nhưng bên trong đã bị hun khói cháy khét, làm sao có thể là một nơi để người bệnh nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe được. Quả thực là hương khói nghi ngút trong nhà, trong trường hợp này thì dù không có bệnh cũng sẽ bị hun đến bị bệnh.

"Cậu là ai? Ở đây không cho phép người ngoài đi vào, mau đi ra ngoài cho tôi, nếu như việc làm phép thất bại thì cậu không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu", người đàn ông có một nhúm ria mép, mặc áo đạo sĩ, nhìn thấy Trần Triệu Dương đi vào thì nổi giận. Cây kiếm gỗ đào ở trong tay chỉ về phía anh rồi quát lên đầy phãn nộ.

“Giả thần giả quỷ, đi ra ngoài cho tôi”, Trần Triệu Dương không thèm để ý tới ông ta mà túm lấy người, tiện tay cầm lấy lư hương và chậu than, ném ra ngoài.

“Gậu...Cậu dám xúc phạm đến thần linh, thần linh sẽ trừng phạt cậu, cậu xong đời rồi”, người đàn ông bị một loạt hành động này của Trần Triệu Dương dọa cho sợ hãi, trong ngần ấy năm, ông ta chưa bao giờ gặp phải một người thô lỗ như vậy, cũng chưa bao giờ không được tôn kính như thế này.

“Được, để cho cái gọi là thần linh ở trong miệng ông đến trừng phạt tôi đi, còn bây giờ thì ông mau cút ngay”, Trần Triệu Dương khiêng người này đi ra cửa, ném ông. †a ra ngoài một cách thản nhiên.

"Gia chủ Bạch, đây là ý gì? Tôi nói cho ông biết, khi người này làm loạn gây rối mà cắt ngang nghỉ thức cúng bái của tôi, ông cụ nhà các ông thật sự xong đời rồi, thần tiên cũng không cứu được, muốn trách thì hãy trách cậu ta đi", Giang đại sư lập tức gầm lên giận dữ với Bạch Hùng.

Bạch Hùng cũng sững sờ, không ngờ Trần Triệu Dương lại nóng nảy như vậy, điều này làm cho ông ta bỗng nhiên cảm thấy khó xử.

*Ý của ông là, nếu như tôi không làm phiền thì ông có thể cứu được ông cụ?”, Trần Triệu Dương cười lạnh rồi sau đó hỏi.

“Đương nhiên rồi, nếu không phải tại cậu gây rối, tôi đã có thể khơi thông với thần linh, đều tại cậu xúc phạm đến người”, Giang đại sư nói với vẻ hung ác.

Phải biết là sau chuyện lần này, nhà họ Bạch hứa sẽ cho ông ta hai mươi triệu, khi nào lấy được tiền thì lúc đó ông ta sẽ tìm nơi nghỉ dưỡng, an hưởng cuộc sống về hưu.

Vì vậy, cho dù lần này có như thế nào thì ông ta cũng phải chống đỡ.

*Ý của ông là do tôi đến gây rối nên thần tiên cũng không thể cứu nổi có đúng không?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.

"Đúng vậy, đừng nói là cậu, cho dù là Đại La Kim Tiên có ở đây cũng vô dụng, trừ phi...", Giang đại sư vừa nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

“Trừ khi cái gì?”, Bạch Hùng chợt lên tiếng hỏi.

“Trừ phi cậu ta tự sát, tạ tội với thần linh”, Giang đại sư lạnh lùng nói.

Ông ta tin rằng với tấm lòng hiếu thảo của Bạch Hùng đối với ông cụ thì ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý, đến lúc đó cái tên đáng ghét này sẽ hoàn toàn xong đời.

"Chuyện này...", Bạch Hùng vừa nghe vậy thì trong lòng run lên, với thực lực của Trần Triệu Dương, cho dù †oàn bộ người nhà họ Bạch tập hợp lại cũng không thể là đối thủ của anh.

“Vậy nếu tôi cứu được ông cụ tỉnh lại thì sao?”, Trần Triệu Dương mặc kệ lời nói ngu ngốc của ông ta, hỏi thẳng.

"Không thể nào, làm sao cậu có thể cứu được ông cụ chứ.

Nếu như cậu có thể khiến cho ông cụ tỉnh lại thì Giang Hải Triều tôi sẽ lập tức về nghỉ hưu ở ẩn. Từ nay về sau ở trên đời này sẽ không còn nhân vật số một là tôi nữa", Giang Hải Triều nói với Trần Triệu Dương một cách hung tợn.

Bình luận

Truyện đang đọc