BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Dừng tay hết cho tôi!”, ông cụ bên cạnh vừa thấy tình cảnh này, lập tức ngăn bọn họ lại.

“Lão già kia, ở đây không có chỗ cho ông nói chuyện, cút sang một bên cho tôi! Nếu ông còn vướng chân vướng tay nữa, có tin tôi đập nát tiệm cơm của ông không?”, Lý Bân giữ chặt ông cụ, sau đó hung dữ mà uy hiếp hỏi.

“Ông lão à, ông trước lùi sang một bên đi thôi, ở đây giao cho tôi xử lý được rồi!”, Trần Triệu Dương nhanh chóng. tiến lên ngăn ông cụ.

“Chàng trai trẻ, các cậu đi nhanh đi! Chuyện này không liên quan đến các cậu, là chuyện riêng của mình lão, đừng để liên lụy đến các cậu”, ông cụ lại lắc đâu, muốn Trần Triệu Dương mặc kệ vấn đề này.

“Ông lão, chuyện này hiện không còn quan hệ đến ông nữa! Ông nhanh đi sang một bên đi, tay chân của ông già yếu rồi, nên là... Có đụng vào ông cũng không tốt lắm”, Lý Bân lại hừ lạnh, nói với vẻ hung dữ.

Trần Triệu Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa An Lan, Hứa An Lan lập tức kéo thẳng ông cụ sang một bên.

“Được rồi! Các vị, nơi này quá nhỏ, chúng ta đi ra ngoài đi?”, Trần Triệu Dương nhìn xung quanh bên trong tiệm một chút, hỏi.

“Đi thôi”, Lý Bân cười lạnh, dẫn đầu đám người đi ra khỏi tiệm, đứng ở cửa tiệm đợi Trần Triệu Dương.

Lúc này các thực khách cũng không ăn cơm nữa, đều theo ra ngoài xem náo nhiệt. 

“Anh có chắc chắn hay không? Có cần tôi gọi thêm người tới đây không?”, Hứa An Lan giữ chặt Trần Triệu Dương, hỏi nhỏ.

“Chỉ là mấy tên du côn lưu manh, trở mình không gây ra được sóng gió gì, yên tâm đi!” Trần Triệu Dương cười cười, ý bảo cô ấy đừng lo lắng.

Nói đùa gì chứ, chỉ có mấy tên thế này, có thể tạo thành phiền phức gì cho anh?

“Tao còn cho là mày không dám đi ra, nếu mày đã chõ mỗõm vào, vậy chuẩn bị tốt tư tưởng bị đánh đi! Mày đó, chuẩn bị tốt chưa?”, Lý Bân âm hiểm, nhìn Trần Triệu Dương hỏi.

“Chỉ có mấy người các người, tất nhiên là được! Xông lên hết đi! Tôi không có thời gian, không rảnh ở đây lôi thôi với các người!”, Trần Triệu Dương ngoắc ngoắc mấy ngón tay, nói với vẻ khiêu khích.

“Ô kìa, đúng là đủ ngông cuồng đấy! Nếu mày đã nói vậy... Mấy đứa, cho nó biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!”, Lý Bân nghe xong, lập tức hét lên một tiếng quái dị. Mấy người theo sau anh ta vung tay lên.

Lúc này, trên mặt mấy người kia đều mang theo một nụ cười kiêu ngạo kỳ quái, vây xung quanh Trần Triệu Dương.

Tất cả mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn người thanh niên bị vây ở giữa này. Phải biết rằng, tuy là đám Lý Bân này không có năng lực gì quá lớn, nhưng bọn người này cũng có khả năng đánh nhau. 

“Đến đi, còn đứng đó làm gì? Đợi tôi mời các người ăn cơm sao?”, Trần Triệu Dương nhìn một đám cứ vây lấy mình mà không đánh, lúc này mở miệng khiêu khích.

“Đúng là tự tìm cái chết!”, bọn chúng vừa nghe xong, sắc mặt lập tức đỏ lên, vài người đều cùng lúc lao về phía

Trần Triệu Dương.

Hứa An Lan vừa thấy, lập tức sợ đến mức bưng kín hai mắt, không dám nhìn.

"Được!"

“Wow... Thật trâu bò!”

“Đây là biết vì sao hoa lại đỏ như vậy rồi?”

Hứa An Lan nghe được tiếng la thất thanh của người xung quanh, tức trong lòng thấy tò mò, bèn mở mắt ra.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ấy lập tức mở to hai mắt nhìn.

Bởi vì hiện tại tất cả người vây quanh Trần Triệu Dương. đều đã ngã xuống mặt đất, một đám kêu thảm, đau đớn mà rên.

Bình luận

Truyện đang đọc