BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Đúng là có rất nhiều linh dược. Đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương thấy linh dược được bảo quản tốt như vậy, đầu đựng trong một chiếc hộp ngọc tốt, trong đó còn có hai cây linh dược tươi, rõ ràng là vừa mới lấy chưa được bao lâu. Nếu ở nơi có linh lực mạnh, có lẽ còn có thể nuôi cấy sống được.

Hơn nữa, Trần Triệu Dương nhận ra, hai cây linh dược này đều dùng để phá kết giới, cũng có thể luyện thành đan dược để tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới.

Loại đan dược này được mọi người yêu thích hơn so với loại dùng để phục hồi hoặc tu luyện.

Sau khi kiểm tra những đan dược và linh dược này, Trần Triệu Dương đột nhiên thầm cảm thấy mình thật may mắn.

Kỳ Môn Sơn này không phải không có đan dược. Nhưng trong lúc quyết đấu, Vân Hạn Lâm tới cuối cùng vẫn không lấy linh đan này ra, chắc ông ta không mang theo.

Theo tính cách của Vân Hạn Lâm, thì hẳn là chưa bao giờ coi trọng đến một võ giả thiên tiên đại thành như mình. Ông ta chắc chắn cảm thấy với thực lực của bản thân, chỉ cần vài chiêu thì có thể giải quyết được mình.

Nếu không thì tuyệt đối không thể không mang theo linh đan có tính hồi phục này được.

Nhưng lối suy nghĩ tự cao này lại hại chết ông ta. Nếu không thì bây giờ cái xác lạnh tanh nằm dưới đất kia chắc chắn là mình rồi.

Trần Triệu Dương bùi ngùi một lúc, sau đó lại chìm vào niềm vui khôn xiết.

Mấy thứ như vũ khí, linh dược cũng không khiến  anh mừng rỡ đến vậy, ngược lại mấy thứ lặt vặt lại khiến Trần Triệu Dương vui mừng không thôi.

Vì trong mấy thứ này lại có một vạc thuốc, cũng chính là lò luyện đan.

Trần Triệu Dương trước giờ đều muốn tìm một lò luyện đan. Dù gì kỹ thuật quan trọng nhất trong y thuật được lão già kia truyền lại chính là thuật luyện đan.

Mà anh vì để có thể dùng linh dược, vốn không luyện thành đan dược nên đành luyện thành thuốc tễ.

Nếu dùng cách đó với loại linh dược này thì đúng là một sự lãng phí.

Vì nếu luyện thành thuốc tế thì một phần dược tính sẽ bị hao hụt.

Còn nếu luyện thành đan dược thì đảm bảo. rằng dược tính sẽ không bị mất đi ở mức cao nhất.

Tuy lò luyện đan này trông hơi cũ kỹ, nhưng vì cũ kỹ nên chứng nó đã được sử dụng rất nhiều lần. Nếu dùng lò luyện đan như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Chưa kể, lò luyện đan này tuy hơi cũ nhưng trọng lượng không hề nhẹ. Trần Triệu Dương dùng một tay nâng nó lên, có thể cảm nhận được một loại cảm giác nặng trịch, cảm thấy rất tốt.

Nhưng lò luyện đan có tốt hay không còn phải xem nó có thể luyện ra được đan dược hay không, và chất lượng của đan dược sẽ như thế nào?

Đây là những yếu tố then chốt để xác minh lò luyện đan có tốt hay không.

Trần Triệu Dương rất háo hức bắt đầu tìm báu vật trong kho báu, đồng thời anh còn phân loại đống báu vật này ra, dĩ nhiên không phải chia theo loại mà chia theo công dụng của nó.

Dù gì trong này có rất nhiều thứ Trần Triệu Dương cũng không dùng hết, nhưng nếu đã tới một lần thì đem hết đi cũng tốt.

Lúc Trần Triệu Dương chìm đắm trong đống báu vật này thì điện thoại của anh bỗng reo lên.

“Được, tôi đi đón các anh”, Trần Triệu Dương dĩ nhiên không dám cho Tăng Kim Lai đi vào như vậy. Dù gì Kỳ Môn Sơn tốt xấu gì cũng là tông môn, có vài nơi e là cũng có sự kiêng ky gì đó. Lỡ như động vào nơi không nên động vào thì tới lúc chết cũng không biết tại sao lại chết.

Còn về báu vật trong này, lúc Trần Triệu Dương ra ngoài thì trực tiếp đem vài khối đá khổng lồ chặn cửa chính đi vào kho báu.

Bình luận

Truyện đang đọc