MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hắn bưng chén trà lên không nói gì nữa.

Bùi Quan Sơn nghe động tĩnh chung quanh, những người này ghen tị Dung Chiêu giành lấy chú ý trong kinh, nhưng bọn họ tụ tập một chỗ, mở miệng ngậm miệng đều là Dung Chiêu.

Dung Chiêu, Dung Chiêu.

Cái tên này quả nhiên như sấm bên tai.

Cũng không biết rốt cuộc còn muốn nghị luận đến bao lâu...

Nhân vật trung tâm Dung Chiêu bị mọi người nghị luận, trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý đều ở Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Ngôn sau khi được chỉ điểm ở chỗ Trương thừa tướng, cả ngày vui vẻ đi theo cô.

Lúc này hắn vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi từ chối yến hội của các thế gia công tử trong kinh là vì cái này?"

Trên tay Dung Chiêu cầm một chồng giấy, mặt trên là đáp án của các chưởng quỹ, tiền lương Phúc Lộc Hiên cho tiểu nhị là hai lượng bạc, càng đừng nói là chưởng quỹ, cũng bởi vậy mà có rất nhiều chưởng quỹ đến "ứng tuyển".

Tạ Hồng đã sàng lọc đa số, còn lại không đến mười người để Dung Chiêu lựa chọn.

Mà Dung Chiêu chỉ đưa ra hai câu hỏi để bọn họ trả lời, lúc này cô đang xem đáp án của bọn họ.

Nghe vậy Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Chưởng quầy là mấu chốt của một tửu lâu, ta đương nhiên phải để ở trong lòng."

Trương Trường Ngôn vẫn không hiểu, bẻ ngón tay,"Để ta đếm cho ngươi... Ngươi trong khoảng thời gian này từ chối lời mời của hoàng tử, từ chối lời mời của thế gia công tử, thậm chí ngay cả tứ đại thân vương ngươi cũng không quan tâm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dung Chiêu: "Mở tửu lâu."

Các hoàng tử phải đợi cô xây xong tửu lâu mới rảnh xử lý.

Đám thế gia công tử tụ hội vốn không có ý nghĩa, cô tạm thời không cần lôi kéo đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-101.html.]

Tứ đại thân vương tìm cô là vì xót tiền, chỉ cần tửu lâu làm xong, bọn họ sẽ không cằn nhằn nữa. Cô phải mở cửa trong thời gian ngắn nhất, mỗi ngày mỗi phút đều có rất nhiều việc phải làm.

Phúc Lộc Trang chỉ là phát pháo đầu tiên, Phúc Lộc Hiên cũng cực kỳ quan trọng.

Cô biết trong kinh có rất nhiều người chờ xem cô xấu mặt, cô lại muốn cho tất cả bọn họ một ấn tượng rằng... Chuyện Dung Chiêu cô muốn làm, cho dù thái quá cỡ nào đều sẽ thành công.

Trương Trường Ngôn đã quen với thái độ này của cô, bĩu môi: "Ngươi trốn đi, tửu lâu này nếu làm không tốt, ngươi cũng xong đời. Cho dù làm tốt, sau này ngươi cũng trốn không thoát."

Hắn thật sự không ngờ Dung Chiêu tình nguyện xem bài thi của những chưởng quỹ này cũng không muốn đi tụ hội với các công tử thế gia, nghe nói hôm nay Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều đi, cũng xem như là một buổi tề tụ hiếm hoi.

Trương Trường Ngôn không thích hai người kia, dùng từ học được từ Dung Chiêu mà nói, hai người kia "quá trang bức", hắn mới không muốn đến gần bọn họ.

Cho nên hắn đến xem Dung Chiêu rốt cuộc bận rộn cái gì lại không đi.

Vạn vạn lần không nghĩ tới... chỉ có vậy?

Dung Chiêu không để ý đến hắn, chỉ để ý xem đáp án trên tay.

"Cái này có gì hay?" Trương Trường Ngôn bĩu môi, tiện tay cầm lấy một bài thi.

Hai câu hỏi Dung Chiêu đưa ra rất đơn giản...

Thứ nhất, nếu tứ đại thân vương dùng bữa ở Phúc Lộc Hiên, các ngươi sẽ tiếp đãi như thế nào?

Thứ hai, nếu Phúc Lộc Hiên đã đặt hết bàn, lúc này có quan to quý nhân muốn đặt phải làm sao?

Phần đáp án trên tay hắn cho thấy chưởng quỹ là người cẩn trọng, tuân thủ quy củ, trả lời câu hỏi thứ nhất [Đương nhiên là thái độ cung kính, tứ đại thân vương là một trong những lão bản của Phúc Lộc Hiên, không thể đắc tội], vấn đề thứ hai trả lời [Hủy một bàn, tận lực sắp xếp cho quý nhân. ]

Trương Trường Ngôn là một "quý nhân", hắn rất hài lòng với vị chưởng quỹ này.

Quý nhân chính là quý nhân, tứ đại thân vương cũng là "cổ đông" của Phúc Lộc Hiên, đương nhiên là nên có chút đãi ngộ đặc thù.

Bình luận

Truyện đang đọc