MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Cô hôm nay một thân thanh sam, cổ áo khẽ dựng, làm cho người cực kỳ nổi bật.

Tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng khí thế kinh người, khuôn mặt càng tươi tắn rạng rỡ, mỉm cười với bọn họ, mắt phượng cong cong, thoáng chốc trở thành cảnh đẹp nhất trong ngày đông buốt giá.

Mấy người ra cửa nghênh đón hơi ngẩn ra.

Dung Chiêu đi tới trước mặt bọn họ, mọi người mới hoảng hốt phục hồi tỉnh thần.

Quan Mộng Sinh lẩm bẩm: "Dung thế tử đúng là càng ngày càng đẹp mắt, không biết nữ lang nhà nào có thể may mắn..."

Bùi Thừa Quyết cười vươn tay, ôm lấy Dung Chiêu,"Gặp ngươi một lần thật đúng là không dễ dàng, thế nào? Nghe nói ngươi bị thương rồi, thương thế đỡ chút nào chưa?"

Ánh mắt hắn hiếm khi nghiêm túc, giọng nói ân cần.

Dung Chiêu cười nói: "Khách khí rồi, ta không sao."

Ánh mắt Bùi Quan Sơn nhìn một trăm hộ vệ đứng cách đó không xa, khóe miệng co rút,"Đầu nói Dung thế tử bị dọa vỡ mật, bỏ ra một số tiền lớn mời một trăm hộ vệ, quả nhiên là thật."

Dung Chiêu không chút chột dạ, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, ta đây không phải sợ sao?"

Bùi Quan Sơn: "..."

Mấy người trong lúc nói chuyện đã đi vào trà lâu.

Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành bị đẩy ra sau, Trương Trường Hành hạ giọng: "Dung Chiêu quả thật không có chuyện gì, phụ thân thất vọng rồi đây."

Dung Chiêu gặp chuyện không may, Trương thừa tướng rất là cao hứng.

Sau lại nghe nói Dung Chiêu không có việc gì, Trương thừa tướng liền có chút không vui, hôm nay xem ra Dung Chiêu hoàn hảo vô khuyết, một chút chuyện cũng không có.

Đương nhiên, huynh đệ Trương gia không hy vọng Dung Chiêu gặp chuyện không may.

Trương Trường Ngôn không nói gì. chằm phía trước, ánh mắt trống rỗng.

Hắn đụng Trương Tam một cái, nhíu mày: "Lão Tam, đệ đang suy nghĩ gì đó?"

Trương Tam lẩm bẩm: "Vốn là đệ đi theo hắn, bây giờ lại không chen được tới bên cạnh hắn..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-299.html.]

"Hắn" này hiển nhiên là chỉ Dung Chiêu.

Lúc trước người đi theo Dung Chiêu ra ra vào vào chính là Trương Tam, nhưng hôm nay Dung Chiêu càng ngày càng được hoan nghênh, hắn còn không thể chen được vị trí bên cạnh Dung Chiêu.

Từ lúc Dung Chiêu xuống xe đến bây giờ, hai người đều không nói một câu.

Trương Nhị: "?22?"

Hắn không hiểu, Trương Tam rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Không đợi hắn mở miệng, Trương Trường Ngôn đã theo bản năng tiến lên, chen đến phía sau Dung Chiêu.

Lúc này bọn họ tiến vào nhã gian.

Dung Chiêu ngồi xuống, Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn một trái một phải, Trương Trường Ngôn an vị ngồi đối diện Dung Chiêu, mặt đối mặt Dung Chiêu.

Dung Chiêu gật đầu với hắn, xem như chào hỏi, rồi lại nói chuyện với hai người bên cạnh.

Trương Trường Ngôn cắn răng: "Nghe nói ngươi bị ám sát, hiện tại xem ra sinh long hoạt hổ, cũng không phải chuyện lớn gì, còn làm động tĩnh lớn như vậy, thuê hẳn một trăm hộ vệ, ngươi biết người kinh thành đánh giá ngươi thế nào không?"

Lời này của hắn nói ra có chút khó nghe.

Lúc trước nghe nói Dung Chiêu gặp chuyện không may, hắn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không thể nói là vì Phúc Lộc Trang hay là vì Dung Chiêu, nhưng quả thật cả ngày lo lắng.

Sau đó nghe nói Dung Chiêu trở về, còn thiếu chút nữa dẫn người đi An Khánh Vương phủ tìm Dung Chiêu.

Trương Nhị ngăn hắn lại.

Rõ ràng lo lắng, nhưng lúc này nói chuyện chính là khó nghe như vậy.

Bùi Thừa Quyết nhíu mày.

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Trương Tam công tử chuyện? Chẳng lẽ sát thủ là người của Trương gia các ngươi?"

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cất cao giọng: "Nói hươu nói vượn!"

Hắn còn muốn cãi lại, Dung Chiêu cười khẽ: "Nói ta nhát gan như chuột? Ha ha, Dung Chiêu quả thật nhát gan."

Nói xong, cô giơ tay lên xem như hành lễ, thập phần khách khí: "Nhiều ngày không gặp, Trương Tam huynh vẫn có tinh thần như thế, thật làm cho Dung Chiêu cao hứng."

Bình luận

Truyện đang đọc