MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Bùi Thừa Quyết ở phía dưới đổ hoa lụa, ngữ khí bất đắc dĩ: "Không điên không được, ngươi xem số lượng hoa lụa này, bọn họ đều lo lắng quần áo mình thích bị tiêu hủy, ai cũng ném rất nhiều hoa lụa, nếu chúng ta không xuất lực, chẳng lẽ trơ mắt nhìn quần áo mình thích bị tiêu hủy sao?"

Trương Nhị nặng nề gật đầu: "Đúng đó!"

Nếu y phục hắn thích bị hủy, hắn nửa đêm có thể tức giận đến mức ngồi dậy mắng to.

Đáng tiếc hắn không có tiền, chỉ có thể ở bên tai Bùi Thừa Quyết không ngừng cằn nhẳằn: "Ngươi mua thêm hoa lụa đi, ngươi xem những người đó rất có tiền, hơn nữa những nữ tử kia nhìn thấy quần áo nữ tử liền điên cuồng ném hoa lụa, chúng ta không thể so sánh."

Trương Trường Ngôn: "..."

Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu, tức giận nói: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm."

Dung Chiêu thản nhiên, không hề chột dạ: "Chuyện này sao có thể trách ta? Còn không phải do chư vị đều quá nhiệt tình sao?"

Đối diện trà lâu, có một người đang kinh hô: "Tại sao bọn hắn lại ném nhiều hoa lụa như vậy? Thôi rồi, Cửu Chương Công Tử của ta có ít hoa lụa quá, mau chuẩn bị bạc mua ba gánh, không, năm gánh hoa lụa toàn bộ nện cho Thanh Khê, không thể để cho Thanh Khê cũng bị hủy!"

Những người gánh hoa lụa kia bận đến mức không kịp thở.

Ai nấy đầu đầy mồ hôi, Dung Hương Tích cũng gấp đến độ thở không ra hơi.

Những người này thật đáng sợ.

Lúc này Hoa Thiên Mộng xuất hiện, trên lầu có người chờ không kịp, trực tiếp hô lên: "Bên này ném Hoa Thiên Mộng hai gánh hoa lụa, ghi lại giúp ta!"

Có người vung bạc trên tay.

Dung Hương Tích hai mắt sáng lên, nghiêng đầu phân phó hai câu.

Vì thế, cảnh tượng phía dưới lập tức thay đổi, không chỉ có người ôm hoa lụa, còn có người cầm bút và sổ ghi chép.

Tiếng la hét trên lầu nổi lên bốn phía...

"Hoa Thiên Mộng, hai gánh hoa lụa!" "Bên này cũng thêm một sọt hoa lụa."...

Phía dưới lập tức có vô số báo đồng chạy lên lầu, lấy được tiền liền đi xuống thông báo cho người ghi chép kia nhanh chóng ghi lại: Hoa Thiên Mộng, một gánh hoa lụa.

Hoa lụa bay đầy trời, tiếng la không ngừng, tiểu đồng chạy rất nhanh, không lâu sau cái túi lớn treo trước n.g.ự.c liền căng phồng, chỉ có thể ném vào sọt để người khác vác trên lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-466.html.]

Cảnh tượng bên dưới hỗn loạn, rồi lại mang theo một cỗ trật tự cuồng nhiệt.

Trương Tam cắn hạt dưa trong miệng, trợn mắt nhìn Dung Chiêu, lắp bắp: "Cái này... những người này thật sự điên rồi, như vậy cũng được?"

Lúc trước một bông hoa lụa bán lại cũng kiếm được nửa văn tiền.

Hiện tại ngay cả hoa lụa cũng lười mua, trực tiếp bỏ tiền?!

Ngay cả Trương gia Tam công tử cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt, thật sự là không thể tin được.

Cái này gọi là gì?

Cam tâm tình nguyện cướp bóc?

Lúc này dưới lầu, Hồn Mộng Oanh xuất hiện.

Tiếng la, tiếng hoan hô, tiếng kinh ngạc...

"Một gánh hoa lụa!"

"Hai gánh hoa lụa!"

"Ta ra hai mươi sọt hoa lụa cho Hồn Mộng Oanh, không ai được phép tiêu hủy Hồn Mộng Oanh!"...

Xa giá gian nan tiến lên giữa rừng hoa lụa, người dùng bút ghi chép chữ viết cũng thành gà bới, báo đồng điên cuồng chạy lên chạy xuống, người đầy mồ hôi, hai bên đường đều là người có chấp niệm điên cuồng với Hồn Mộng Oanh.

Bùi Thừa Quyết chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, thanh âm khàn khàn: "Ta sai rồi, hoa lụa này của ngươi quả thật tuyệt diệu... Đủ cho ngươi chi trả cuộc thi này."

Lúc trước bọn họ còn cười nhạo hoa lụa của Dung Chiêu có thể không bán được.

Bây giờ nhìn lại, làm sao có thể không bán được!

Chính bọn họ cũng mua hoa lụa.

Bùi Ouan Sơn cũng nói- "A Chiêu này thật là mua bán không vốn cũng có thể làm được tới mức này."

Trương Trường Ngôn nuốt nước miếng, không nói gì, kính sợ dâng hạt dưa lên cho Dung Chiêu....

Cuộc thi diễn ra rất điên cuồng, ba mươi bộ quần áo cho đến buổi chiều mới hoàn toàn triển lãm xong.

Bình luận

Truyện đang đọc