Bùi Hoài Bi nhìn cô, trong mắt có ánh nước nhàn nhạt,"A Chiêu, ngươi thông minh như vậy, không nghĩ tới sao?"
Nghĩ tới, nhưng cô không thể tin được.
Là Vĩnh Minh Đế!
Thật ra Dung Chiêu đã từng suy đoán từ rất sớm, Vĩnh Minh Đế đa nghi, chưa lớn tuổi đã đa nghi, dưới gối có ba người con trai, một người có thế lực, một người có thế gia, một người có sủng ái... Để cho bọn họ lập thành thế chân vạc, kiểm chế lẫn nhau.
Lúc trước Dung Chiêu sáng lập tòa soạn chính là mượn chuyện này lên kế hoạch.
Nhưng đó chỉ là suy đoán.
Vĩnh Minh Đế từ khi đăng cơ đến nay, không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng tuyệt đối là một vị Hoàng đế tốt thanh liêm.
Một người như Vĩnh Minh Đế lại g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con xuất sắc nhất của mình.
Dung Chiêu trầm mặc thật lâu.
Bùi Hoài Bi nhìn trăng sáng trên bầu trời, mở miệng lần nữa: "Ngươi còn nhớ Thang tiên sinh không?"
Dung Chiêu gật đầu.
Người nọ mang mặt nạ, quanh năm không dám lộ mặt cho người khác, tất nhiên là lai lịch có vấn đề.
Gió đêm thổi xào xạc, chung quanh có tiếng dế kêu không ngừng, hai người cũng không nhìn đối phương, lấy thái độ bình tĩnh, nói một câu chuyện khiến lòng người rén lạnh.
Bùi Hoài Bi: "Chữ "Thang" của Thang tiên sinh bắt nguồn từ chữ "Thương", hắn là thái giám bên người phụ thân ta, hai mươi năm trước chạy thoát được từ Minh Châu, tự rạch mặt mình, mang theo chân tướng đi tới bên cạnh ta."
Dung Chiêu mím môi.
Hai mươi năm trước, tiên thái tử chết, hắn bởi vậy gọi Hoài Bi, chuyển vào Thái Bi Tự sống.
Bị người ta coi là điểm xấu.
Nhưng trên thực tế, phụ thân của hắn do gia gia g.i.ế.c chết, hắn lại là Sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm phức tạp: "Tiên thái tử uy vọng ngày càng thịnh, tiên hoàng lâm chung đều nói tiên thái tử là tương lai Đại Nhạn triều, Hoàng thượng còn tại vị nhưng cũng đã có không ít người chờ mong tiên thái tử đăng cơ, bách tính cũng người người nhớ thương..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-710.html.]
Tiên thái tử là con ruột của Vĩnh Minh Đế.
Nhưng Vĩnh Minh Đế là Hoàng đế, là người đang ở trên ngôi vị Hoàng đế kia.
Vĩnh Minh Đế thanh danh tốt, Dung Chiêu vẫn biết.
Muốn thuyết phục hắn, cô vẫn luôn thuyết phục từ danh tiếng và ghi danh sử sách.
Vĩnh Minh Đế rất dễ bị thuyết phục.
Có thể thấy được hắn coi trọng những việc này.
Trước có Hoàng đế khai quốc, sau có một thái tử ưu tú được người ta chờ mong nhanh chóng thượng vị, hào quang của Vĩnh Minh Đế hoàn toàn bị bao phủ.
Huống hồ, năm Vĩnh Minh thứ bảy, trước khi tiên thái tử chết, cũng đã có không ít thanh âm nói để cho thái tử kế vị.
Cho nên, Vĩnh Minh Đế g.i.ế.c tiên thái tử.
Trách không được hắn nhất định phải trước khi c.h.ế.t cướp về Yến Vân tam châu, hắn muốn có danh tiếng muôn đời, công tích truyền xướng ngàn năm, cùng với quang huy không bị nhi tử c.h.ế.t đi che lấp.
"Đúng vậy, bọn họ đều nói ta là điểm xấu, nhưng sau khi hắn đón ta về cung cũng không cố ky, bởi vì hắn biết chân tướng lúc trước, cũng biết điểm xấu của ta vì sao mà đến."
Bùi Hoài Bi cười nhạo một tiếng, lắc đầu: "Giết đại nhi tử, dùng tam nhi tử làm công cụ một lưới bắt hết thế gia, hay cho tình phụ tử Thiên gia, vị trí đó thật sự rất cô đơn, không hề có tình cảm."
Thật đáng buồn, cùng buồn cười biết bao.
Bùi Hoài Bi chỉ cảm thấy bi thương.
Thanh âm Dung Chiêu bình tĩnh: "Nhưng ngươi lại phải leo lên vị trí kia."
"Đúng vậy, ta phải leo lên vị trí kia, đó là số mệnh của ta, từ khoảnh khắc phụ thân ta chết, số mệnh đó liền đi lên người ta."
Hắn nhìn Dung Chiêu, khóe miệng nhếch ra một nụ cười: "Ta từng tràn đầy nhẫn nhục. năm Vĩnh Minh Đế vào kinh trong lòng ta chỉ có oán hận " Cuộc sống khô khan thống khổ ở Thái Bi Tự, trên người bởi vì "điểm xấu" mà dẫn đến lời đồn và tiếng khinh bỉ.
Hắn càng thống khổ, lại càng hận Vĩnh Minh Đế.
"Nửa năm ở An Khánh Vương phủ khiến ta thay đổi, ta có thể bình thản từng bước đi tới hôm nay, không biến thành Lộc vương điên cuồng là bởi vì ngươi ở trong lòng ta gieo xuống một Vô Danh." Bùi Hoài Bi cười nói.