Vậy dựa theo logic này, tiền bạc đối với bọn họ mà nói tự nhiên là tục vật.
Những người có mặt cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại nhất thời không thể phản bác, ánh mắt có chút mờ mịt.
Chẳng qua...
Dung Chiêu hình như nói có đạo lý?
Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết khẽ cúi đầu, lâm vào trầm mặc.
Quan Mộng Sinh là kích động nhất, hắn dứt khoát ngồi xuống, vừa rót trà cho Dung Chiêu vừa nói: "Ta cảm giác có thể thành công, nếu đúng như lời thế tử nói, chuyện này có thể làm được, vậy sau này cuộc sống dân chúng trong kinh sẽ thay đổi hoàn toàn!"
Khóe miệng Dung Chiêu giương lên, cười gật đầu: "Đúng vậy, trong kinh có nhiều dân chúng như vậy, sợ là ít nhất cũng phải trên trăm người đi đường, chư vị chiêu mộ bọn họ chính là cho những người này một con đường sống. Mà những người này mặc quần áo giống nhau, hoạt động ở phố lớn ngõ nhỏ, phủ sóng toàn bộ kinh thành, mỗi ngày giao tiếp với quý tộc và dân chúng trong kinh, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của dân chúng."
"Như vậy sản nghiệp của chư vị cũng trở thành một bộ phận không thể thiếu của bách tính trong kinh."
"Người đi khắp hang cùng ngõ hẻm có thể mang lại bao nhiêu thuận tiện cho bách tính thì cũng có thể mang đến cho chư vị bấy nhiêu thanh danh!"
Dung Chiêu bưng chén trà lên, tươi cười nhìn mọi người: "Đợi đến ngày đó, chính là ngày chúng ta cùng nhau dương danh thiên hạ, thế gia công tử từ xưa đến nay sẽ không so được với chúng ta, có thể đi vào cuộc sống của bách tính, mang đến tiện lợi cho bách tính, đây không phải là một vụ làm ăn, đây là vì dân phục vụ."
Mấy chữ vì dân phục vụ này nói rất có khí phách, âm vang hữu lực, cũng đem mọi người ở đây nói đến nhiệt huyết sôi trào.
Thậm chí có người không kiểm chế được kích động trầm trồ khen ngợi: "Được!"
Theo lời Dung thế tử nói, đây đã không còn là một vụ làm ăn bình thường nữa, mà là đại sự mang lại lợi ích cho dân chúng, vụ làm ăn này không kiếm được nhiều tiền, lại có thể mang đến thanh danh cực lớn! Lợi nhuận thấp, nhưng lực ảnh hưởng lớn.
Đại sự trước nay chưa từng có, khai thiên tích địa, triển khai hoài bão không phải là như vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-145.html.]
Cho dù làm việc khác, bọn họ có thể làm ra bao nhiêu chuyện trợ giúp dân chúng?
Vụ làm ăn này vừa mang đến tiện lợi cho dân chúng, lại kiếm được thanh danh cho bọn họ, chuyện tốt như thế ở trước mặt, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đẩy ra ngoài?
Tiếng nghị luận trầm thấp vang lên, đương nhiên cũng có người còn đang chần chờ.
Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn nhìn Dung Chiêu thật lâu, ánh mắt thâm thúy, tầm mắt hai người chạm nhau, đều thấy được hồ nghỉ trong mắt đối phương.
Công tử thế gia trong kinh cho tới bây giờ đều âm thầm đối phó sau lưng, trước khi Dung Chiêu xuất hiện, bọn họ đã ngầm ngầm hãm hại lẫn nhau.
Hôm nay Dung Chiêu ngang trời xuất thế, bọn họ tụ cùng một chỗ, nhưng cũng không có hảo tâm, rõ ràng muốn hãm hại Dung Chiêu, trong lời nói cũng tràn đầy bất mãn đối với Dung Chiêu.
Theo lý mà nói, Dung Chiêu cho dù không vì vậy mà lừa gạt bọn họ, có chuyện tốt cũng không đến mức mang bọn họ theo...
Hơn nữa nhìn thái độ ai cũng có phần này của đối phương càng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Dung Chiêu rốt cuộc có ý gì?
Nhưng cho dù có phân tích chuyện của Dung Chiêu như thế nào, cũng đều cảm thấy trăm lợi không hại, rõ ràng không phải muốn chơi bọn họ, mà là thật sự mang bọn họ cùng nhau làm ăn.
Bùi Quan Sơn thầm nghĩ: Dung Chiêu chẳng lẽ là người tốt lấy đức báo oán?
Mà Bùi Thừa Quyết thì nhìn Dung Chiêu thật sâu, hồ nghỉ: Người này rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã nhìn lầm, Dung Chiêu và hắn không giống nhau, thật sự là một người tốt thích kết thiện duyên?
Hai người không hẹn đều đem cái mác người tốt dán lên người Dung Chiêu.
Dung Chiêu tự nhiên biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cô giả vờ không nhận ra.