MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Cô quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hoa: "Bạch chủ biên, hôm nay nhật báo phát hành thuận lợi không?"

Nghe được giọng cô, Dung Hương Tích và Lâm thị trực tiếp lệ nóng lăn xuống.

Hốc mắt Bạch thị càng đỏ, lại hít sâu một hơi nghiêm túc nói: "Nội dung đều dựa theo thương lượng lúc trước, chỉ tiết về vòng thứ hai của Vân Dung Phường trân phẩm toàn bộ ở trang đầu."

Dừng một chút, bà bổ sung: "Suy nghĩ đến an bài của thế tử trước đó, ta có biên soạn một câu chuyện đăng ở mặt sau, viết rằng hai ngày trước thế tử ra ngoài, bị một nam tử quấy lấy, còn viết nam tử kia tán dương dung mạo thế tử, làm cho người tức giận không muốn ra ngoài nữa."

Dung Chiêu trang điểm, cẩn thận che đi vẻ mặt tiểu tụy và quầng thâm trước mắt.

Lúc này nghe Bạch thị nói như thế, lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Bạch thị giơ ngón cái lên,"Làm tốt lắm Bạch chủ biên, phối hợp hoàn mỹ."

Bị nam tử quấn lấy là chuyện mất mặt, nhưng lại là chuyện rất thú vị hấp dẫn, cũng giúp Dung Chiêu để lại ấn tượng trong lòng dân chúng.

Còn giải thích nguyên nhân cô không muốn ra ngoài, tương tự như Bùi Quan Sơn trước đây.

Mặt khác, Dung Chiêu hài lòng nhất chính là Bạch thị thông qua miệng "nam tử" nhắc đến dung mạo Dung Chiêu, việc này càng phối hợp hoàn mỹ với cô.

Dù sao ở Biến Châu cô đã dùng danh tiếng thật để ra tay.

Bạch thị có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.

Bà hắng giọng nói: "Thế tử nên nghỉ ngơi đi thôi, sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác có thể giao cho chúng ta."

Không biết từ lúc nào, bầu không khí trong vương phủ rất hài hòa, mỗi người đều có chuyện muốn làm, bất chấp mâu thuẫn nội bộ.

Chuyện lần này của Dung Hương Tích càng làm cho bọn họ sinh ra cảm giác đoàn kết khó hiểu.

Bọn họ đã thực sự trở thành một gia đình cùng tiến cùng lùi.

Dung Chiêu: "Ta không sao, đối phó qua mấy ngày nữa rồi mới nghỉ ngơi, tiếp theo vẫn còn có một trận chiến ác liệt với Từ gia."

Dung Vĩ rốt cục nhìn không được chen vào đối thoại của nữ quyến trong nhà: "Con rốt cuộc đi Biến Châu làm cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-415.html.]

Dung Chiêu đã trang điểm xong, hoàn mỹ che dấu vẻ mặt tiểu tụy, cô ngồi để nha hoàn chải đầu, nghe vậy chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Không làm gì, nếu Ngũ tỷ không có chứng cớ tố cáo bị bọn chúng hạ hàn dược, con sẽ dùng chính cách của bọn chúng trừng trị bọn chúng, nỗi khổ của Ngũ tỷ không thể chịu không."

Lâm thị trừng to mắt: "Con cũng cho Chúc thị uống hàn dược?"

"Không." Dung Chiêu cười lạnh,"Con thiến Từ Minh Chí."

Ai lại đi đối phó với nữ nhân thời đại này? Xử lý Từ Minh Chí, Chúc thị cũng không có ngày lành.

Mọi người: "...?"

Dung Hương Tích cũng kinh ngạc, khuôn mặt hốt hoảng khó tin.

Phải biết rằng, Từ Minh Chí hiện tại dưới gối một hài tử cũng không có, thiến Từ Minh Chí... Cái này chẳng khác nào phế hắn, để hắn tuyệt hậu, cùng Từ gia kết thù a!

Dung Hương Tích vò khăn tay, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu cô lo lắng nói: "Lục lang thật sự không gặp nguy hiểm gì sao?"

Dung Chiêu hỏi ngược lại: "Ngũ tỷ hẳn là không ngại ta làm như vậy chứ?"

Dung Hương Tích theo bản năng lắc đầu.

Chuyện thiến Từ Minh Chí quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng trong lòng Dung Ngũ Nương chỉ lo lắng cho Dung Chiêu, một chút cũng không có cảm nhận gì khác đối với Từ Minh Chí.

Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy... hả giận.

Đại khái cho rằng nghĩ như vậy là không tốt, Dung Hương Tích đè ý nghĩ này xuống, lo lắng nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu: "Ngũ tỷ yên tâm, ta dám làm thì sẽ không sợ có chuyện phát sinh."

Vẻ mặt cô bình tĩnh, loại bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều nhịn không được buông lỏng tâm tình, kiên định lại an tâm.

Thân thể Dung Hương Tích khẽ run lên.

Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm giác được có người giúp mình chống đỡ cả thế giới, không để cô phải chịu đau khổ và sầu lo.

Bình luận

Truyện đang đọc