MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng cách đó không xa.

Một bộ trang phục màu nâu, mặc áo cộc tay, mái tóc ngay ngắn chỉnh tể, khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng. Từ quần áo đến giày dép đều được chế tác vô cùng tốt, cho dù sẫm màu cũng bộc lộ ra vẻ xa hoa như thường.

Hắn đứng ở vị trí không xa không gần, đón gió tuyết, nhìn cô thật sâu.

Dung Chiêu gật đầu mỉm cười với hắn, sau đó tiếp tục đi về phía rừng trúc phía trước, chuẩn bị trở về chỗ xe ngựa đang đỗ.

Người nọ cách một khoảng không xa không gần đi theo phía sau cô, tựa hồ rất cẩn thận.

Dung Chiêu bước nhanh hơn, hắn cũng bước nhanh hơn.

Dung Chiêu dừng bước, hắn cũng dừng lại.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, quay đầu lại, trên mặt không mỉm cười,"Cẩn Vương điện hạ đi theo ta làm gì?"

Bùi Hoài Bi mím môi, hơi cúi đầu, thanh âm rất nhẹ: "Xin lỗi."

Dung Chiêu kinh ngạc: "Tại sao phải xin lỗi?"

Bùi Hoài Bi: "Ta giấu diếm thân phận, lừa ngươi."

Dung Chiêu nở nụ cười, khoát tay, dường như không có việc gì: "Ngươi cũng không phải gạt ta, ngày đó thân phận ngươi mẫn cảm, quả thật không tiện nói cho người ngoài, ngươi chưa bao giờ nói qua thân phận của ngươi, sao lại nói là gạt ta?"

Tuy rằng đêm gió tuyết bọn họ đồng sinh cộng tử, nhưng rốt cuộc chỉ là hai người xa lạ không có quan hệ.

Bùi Hoài Bi ngẩng đầu nhìn về phía cô, tay nắm chặt thành quyền, trong mắt là tỉnh tú sáng ngời, thanh âm khàn khàn: "A Chiêu, ta tưởng rằng ngươi muốn gặp ta..."

Nếu không muốn sẽ không đến đây.

Khóe miệng tươi cười của Dung Chiêu chậm rãi hạ xuống, thở dài: "Cẩn vương điện hạ chớ như thế, ngày đó uống xuống chén rượu từ biệt, ta cho rằng chúng ta gặp lại chính là người lạ."

Bùi Hoài Bi chăm chú nhìn cô, không nói một lời.

Hai chữ người lạ có chút đả thương người.

Dung Chiêu tiếp tục: "An Khánh Vương phủ không tham dự đoạt đích, Cần vương đừng lôi An Khánh Vương phủ vào tranh đấu hoàng thất." Bùi Hoài Bi tiến lên một bước, ngữ khí dồn dập: "Ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, không có ý gì khác."

Nếu như hắn muốn đem An Khánh Vương phủ lôi vào tranh đấu đoạt đích, lúc trước hắn cũng sẽ không rời khỏi An Khánh Vương phủ.

Hôm nay cũng sẽ không dùng phương thức này gặp Dung Chiêu.

Gặp cô, chỉ là bởi vì muốn gặp cô, không liên quan gì khác.

Dung Chiêu nghe vậy cười cười, giơ tay lên hành lễ với Cẩn vương.

Vẻ mặt của cô khách khí xa cách, thanh âm trong trẻo: "Ta cùng Cẩn vương đều có mục đích riêng, đều là người hành tẩu trên mũi đao, hiện giờ con đường dưới chân bất đồng, mong Cẩn vương nhớ rõ xa phu Vô Danh của An Khánh Vương phủ đã chết, không có bất kỳ liên quan gì với Cẩn vương."

Dung Chiêu khom lưng, tận lực cúi người thật sâu.

Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không một gợn sóng nhìn Vô Danh.

Khi cho xe ngựa dừng lại, tự mình đi tới con suối nhỏ này, cô hy vọng mình không gặp ai cả.

Nhưng gặp được cũng nằm trong dự liệu, cô dừng lại là vì muốn cho chuyện này không bao giờ phát sinh nữa, trước sau gì cô cũng phải gặp Vô Danh với thân phận thật.

Bùi Hoài Bi vẫn nhìn cô.

Kỳ thật bọn họ tách ra cũng không lâu, nhưng bởi vì phát sinh quá nhiều chuyện, thân phận biến hóa, cho nên có vẻ khoảng thời gian này rất dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-392.html.]

Hắn khẽ rũ mắt, hạt tuyết nhỏ rơi trên lông mi, hốc mắt ươn ướt.

Bùi Hoài Bi hoàn lễ, thanh âm rất nhẹ, tựa hồ có thể lập tức biến mất trong gió lạnh: "Được, Dung thế tử."

Dung Chiêu khách khí gật đầu, xoay người, vạt áo tung bay giẫm lên tuyết trên cỏ cây, đi vào rừng trúc, bóng lưng dần dần biến mất.

Bùi Hoài Bi đứng thẳng dậy, vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô, mặc kệ từng bông tuyết rơi xuống, trong tuyết mù trời chỉ còn một cái bóng lẻ loi.....

Dung Chiêu ra khỏi rừng trúc, dừng bước, hít sâu một hơi lại thở ra thật dài.

Kỳ thật cô vẫn ÿ hắn là Vô Danh. những lời này, hai người một hoàng tử một hoàng tôn đều biết thân phận của cô, đối với Bùi Khâm cô chỉ có thể hư tình giả ý, mà đối mặt Bùi Hoài Bi, Dung Chiêu lại có thể nói ra suy nghĩ chân thật của mình.

Lưỡi d.a.o trên người vừa mới kết vảy, cô cũng không dễ quên như vậy.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, tuyết ở kinh thành Đại Nhạn rất đẹp, chẳng qua quá lạnh.

Cô cười cười, nhấc chân đi về phía xe ngựa, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.

Trương Trường Ngôn vén rèm lên, nhíu mày: "Sao ngươi đi lâu như vậy? Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện!"

Dung Chiêu đi qua, nắm lấy cửa xe nhảy lên xe ngựa.

Bên trong, Quách Xuyên đã ngủ say, hắn hôm nay bị Dung Chiêu rót quá nhiều rượu, tranh thủ lúc xe ngựa dừng lại, dựa vào tường xe ngủ thiếp đi.

Dung Chiêu: "Không có việc gì."

Trương Trường Ngôn nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nói gì.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, chạy về phía kinh thành.

Rất nhanh, xe ngựa tiến vào trong thành.

Trương Trường Ngôn vốn đang tính toán ngày mai sẽ ăn chực món gì của Dung Chiêu, Dung Chiêu vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên hỏi một câu: "Nếu như ta lừa ngươi, tâm trạng của ngươi thế nào?"

Lời này thật sự có chút đột nhiên.

Trương Trường Ngôn mờ mịt: "Hả?"

Hắn sửng sốt hồi lâu, rốt cục kịp phản ứng Dung Chiêu đang hỏi hắn, hắn kỳ quái nhìn Dung Chiêu,"Có thể có tâm trạng gì? Ngươi không phải lúc nào cũng lừa ta sao?"

Không phải lừa gạt thì là lừa gạt, Trương Tam cũng quen rồi.

Dung Chiêu: "..."

Cô không nói gì chỉ nhìn Trương Trường Ngôn, sau đó khẽ mỉm cười: "Trương huynh, ngươi bây giờ hồi phủ hẳn là sẽ có chuyện tốt phát sinh."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Vẻ mặt hắn cổ quái: "Sao ngươi biết?"

Dung Chiêu: "Ta tính ra." vẫn nói: "Vậy bây giờ ngươi tiễn ta về Trương phủ đi, để ta xem ngươi tính có chính xác không?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Khẳng định không chính xác."

Cha hắn hôm nay có việc, sáng sớm đã đi ra ngoài, cho nên hắn hiện tại về nhà ngược lại cũng không sợ.

Dung Chiêu mỉm cười.



Rất nhanh xe ngựa đã đến Trương phủ, Trương Trường Ngôn kích động nhảy xuống xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc