MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT


Trương Trường Ngôn không nói lời nào.

Hắn thật sự đói bụng đã lâu!Mỗi ngày lấy cớ ăn cơm đòi tiền, trên thực tế cũng không ăn, tất cả đều cầm đi gán nợ.

Cũng may! Hết hôm nay, những tháng ngày này có thể kết thúc.

Dung Chiêu đã đồng ý đêm nay trả tiền lại cho hắn!Tầm mắt Trương Trường Tri lại đảo qua những vị khách khác, lắc đầu, hạ giọng: "Dung thế tử tổ chức yến hội này quả thật không tệ, tuy nói xa hoa lãng phí một chút, nhưng cũng coi như cả khách và chủ đều vui vẻ.

”Trương Trường Ngôn vừa ăn vừa bĩu môi: "Đốt tiền mời khách, hắn chính là một tên ngu xuẩn.

”Trương Trường Hành lau miệng: "Quả thật, yến hội này làm tốt cũng không ảnh hưởng danh hiệu “bại gia tử" của Dung thế tử.


”Hắn cười ý vị thâm trường, tràn đầy vẻ mặt xem kịch vui.

Trương Trường Tri: "Kệ hắn, dù sao chúng ta ăn ngon lại chơi vui.

”Tất cả khách nhân đều ăn chơi vui vẻ, có vài người thèm muốn thực đơn nhà An Khánh Vương, còn có người thèm muốn khu vườn này! Nếu như An Khánh Vương phủ cần bán tài sản lấy tiền mặt, khu vườn này ngược lại có người chịu mua lại.

Sau này ở chỗ này đãi khách, tuyệt đối có mặt mũi!Yến tiệc kết thúc, Dung Chiêu từ phía sau đi tới cạnh bàn chính, tư thái hoàn mỹ, bình tĩnh khom lưng hành lễ: "Các vị đại nhân hôm nay có vui không?"Ăn rất no, cũng rất vui vẻ, tứ đại thân vương hiếm khi không có mở miệng châm chọc.

Công bộ thượng thư cười nói, “Hài lòng, rất hài lòng, Dung thế tử hao tâm tổn trí rồi.

”Dung Chiêu tiếp tục mỉm cười, giơ tay ra hiệu: "Đã như vậy, vậy mời các vị đại nhân dời bước, Dung Chiêu còn chuẩn bị kinh hỉ cho các vị đại nhân, vì để yến hội hôm nay kết thúc một cách viên mãn.

"Mọi người cả kinh.

Lại còn có kinh hỉ?Còn có gì ngạc nhiên hơn cảnh trí trong vườn và mỹ vị như thế này?Dung Chiêu ở phía trước dẫn đường, khách tùy chủ tiện, mọi người vẻ mặt nghi hoặc nhấc gót lên theo cô.

Vinh thân vương ăn có chút no, rất mất hứng: "Cơm ăn rồi, trời cũng đã muộn, Dung thế tử rốt cuộc muốn làm cái gì?"Du thân vương gật đầu theo.

Ăn quá no, cũng chỉ muốn ngồi nghỉ một lát, Dung Chiêu nhất định muốn dẫn bọn họ đi tới đi lui, điều này làm cho người ta có chút không vui.


Dung Vĩ cũng mờ mịt, nhưng nghe nói như thế, thản nhiên nhìn Vinh thân vương, thanh âm bình tĩnh: "Vinh thân vương nếu muốn hồi phủ, tự mình rời đi là được.

”Hắn nhịn mấy lão già này đã lâu.

Vinh thân vương bị nghẹn không nói nên lời.

Trương thừa tướng nín cười.

Là lão đối thủ hiểu rõ An Khánh Vương nhất, lão biết An Khánh Vương tính tình không phải dễ chọc.

Võ phu tòng quân, có mấy người tính tình tốt?Mấy năm nay An Khánh Vương chẳng biết vì sao lui ở trong phủ, nhưng tính cách của một người không phải dễ dàng thay đổi như vậy?Nghĩ tới đây, Trương thừa tướng nhìn bóng lưng Dung Chiêu thật sâu, ánh mắt hồ nghi.

Nếu như không phải thân phận Dung thế tử khác thường, vì sao tác phong làm việc của An Khánh Vương mấy năm nay lại thay đổi nhiều?Nhưng Dung thế tử này mặc dù mặt như nữ tử, nhưng dáng vẻ khí độ lại có sự hiên ngang của nam tử.

Lại ngẫm đến người hầu Nguyên Bảo “tiết lộ" tin tức cho lão rõ ràng còn sống nhưng lại không đưa tin tức nữa, Dung thế tử vừa treo giải thưởng vừa đãi khách, động tĩnh cực lớn! Thật sự là rất khó làm cho người ta tin tưởng Dung thế tử là nữ lang.


Nếu thật sự là nữ cải nam trang, tội khi quân trốn còn không kịp, làm sao có thể làm ra động tĩnh như thế?Trương thừa tướng lại đem hoài nghi này đè xuống.

Bọn họ ăn cơm ở khu vực trung tâm, lúc này lại đi về phía cửa, từ phòng lớn đi ra chính là một hành lang dài, trên hành lang đốt đèn lồng sáng ngời, chiếu sáng hành lang sáng như ban ngày.

Xuyên qua hành lang, vừa mới bước vào hoa viên, hoa viên tối đen như mực liền thắp sáng đèn lồng.

Bắt đầu từ trước mặt bọn họ, đèn lồng từng cái từ gần tới xa sáng lên, chậm rãi trải ra như ngọn sóng, chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu vực từ hoa viên đến cửa chính liền đèn đuốc sáng chói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc