Không thể không nói, chiều cao đúng là có ưu thế.
Tuy rằng hai người không thể nói là xinh đẹp như tiên nhân giống Dung Chiêu ngày đó, nhưng chiều cao nổi bật mặc nam trang càng thêm khí thế, làm người ta không thể dời mắt.
Khóe miệng Dung Chiêu nhếch lên, không ngừng gật đầu: "Đẹp lắm, chính là hiệu ứng này."
Hai người hơi đỏ mặt, tầm mắt né tránh.
Rồi lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của người bên cạnh, lúc này mặt đen lại.
Bùi Thừa Quyết từng bước một đi về phía Dung Chiêu, khẽ mỉm cười: "A Chiêu, ngươi nói xem ta cùng Bùi thế tử ai đẹp hơn?"
Dung Chiêu làm sao có thể trả lời câu hỏi tử vong này?
Cô một tay nắm một người kéo ra ngoài,"Thời gian không còn sớm, các ngươi hôm nay không cần cưỡi ngựa, hai người đồng hành trực tiếp đi hết con phố kia, chúng ta gặp ở trà lâu."
"Ngươi không đi cùng chúng ta?"
Dung Chiêu lắc đầu: "Sân nhà của các ngươi, ta đi làm gì? Ta đi đường khác đến trà lâu, đi đi, nhanh lên."
Hai người bị kéo ra khỏi An Khánh Vương phủ.
Vì thế, dân chúng chờ đợi đã lâu lúc này có phúc rồi.
Dung Chiêu lần trước đẹp đến mức không dám đến gần, Ngũ hoàng tử lại là thân phận hoàng tử, hôm nay kinh thành song kiệt tiếng tăm lừng lẫy này xuất hiện, tiếng hoan hô lập tức vang lên.
Đẹp lắm!
Quần áo đẹp, người cũng đẹp.
Hơn nữa hai người còn đi chung, cực hạn đối lập, niềm vui nhân đôi.
Hôm nay còn có nhiều người tới hơn, gần như đứng đầy hai bên đường, dưới lầu trệt và trên lầu hai trà lâu đều ngồi đầy người, có rất nhiều chủ quán hai bên đường thậm chí gần đây còn tranh thủ cải tạo mặt bằng, sửa lại hành lang ra ngoài để cho khách nhân có thể đứng đó quan sát.
Có hai lần trước làm nền, lúc này thật sự là biển người tấp nập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-396.html.]
Không biết từ lúc nào, mặc vào quần áo Vân Dung Phường đi qua con đường này đã trở thành sự kiện trọng đại dân chúng đều muốn vây xem. Lúc này người cầm hoa lụa, mai vàng và trái cây rất nhiều, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đi ngang qua, bách tính hô hào ném hoa, nữ tử trong kinh cũng hưng phấn thăm dò, ý đồ muốn chào hỏi hai vị kinh thành song kiệt.
Dân chúng bình thường không ngừng kinh hô độ tuấn tú của bọn họ, dẫn tới có người thán phục có người hâm mộ.
Dung Chiêu cưỡi ngựa đi nhanh hơn hai người này, cho nên đến trà lâu sớm.
Vừa mới tiến vào, cô đã bị ai đó giữ chặt, tiếng hỏi thăm dồn dập bao phủ cô...
"Dung thế tử, khi nào thì có thể đến phiên ta?"
"Vì sao không thu vải của chúng ta?"
"Đúng đó, rốt cuộc khi nào thì làm cho ta?"
"Ta cũng muốn mặc quần áo Vân Dung Phường đi dạo phốt"...
Dung Chiêu chớp mắt, khoát tay bất đắc dĩ nói: "Chắc là không được rồi, Vân Dung Phường không thể làm nhiều quần áo như vậy, chẳng lẽ chư vị thật sự muốn chờ ba năm?"
Ba năm...
Có người vội vàng hỏi: "Không phải đang chiêu mộ tú nương sao?"
Dung Chiêu tiếp tục bất đắc dĩ: "Đúng là đang chiêu mộ tú nương, nhưng những tú nương này muốn sử dụng cũng phải sang năm. Hơn nữa chiêu mộ tú nương tốn không ít tiền, nuôi tú nương cũng phải tốn tiền, năm sau còn phải làm một ít quần áo bán..."
Cô bấm ngón tay giải thích.
"Chúng ta trả tiền!" Lại có người vội la lên.
Kỳ thật bọn họ vốn đã biết thiên hạ không có đồ miễn phí, để cho bọn họ trả tiền ngược lại bọn họ càng nguyện ý.
Nhưng Dung Chiêu trả lời: "Có thể phải đợi sau khi cuộc thi trân phẩm kết thúc."
Cô ôm quyền nhìn bọn họ, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dung Chiêu ta nói được làm được, những người lúc trước đưa vải đến An Khánh Vương phủ, chúng ta đều sẽ làm, chẳng qua thật sự không thể làm được quá nhiều quần áo, không thể nhận tiếp nữa..."
Có người lúc trước không đưa vải qua trước, sau đó An Khánh Vương phủ không nhận nữa, lúc này vẻ mặt ảo não.