Rất nhiều ý nghĩ của Dung Chiêu thoạt nhìn mạo hiểm, kỳ thật lại hoàn toàn có thể lý giải, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều, Dung Chiêu không có khả năng ở bên ngoài ủng hộ hắn, Bùi Tranh cũng không hy vọng Dung Chiêu công khai ủng hộ mình.
Nếu muốn mang theo sản nghiệp để ủng hộ, âm thầm càng tốt.
Mà tòa soạn báo là vũ khí phòng bị của Dung Chiêu, hắn vì bảo đảm tòa soạn báo thuận lợi triển khai, lấy thái độ "ủng hộ" thu được tín nhiệm của hai hoàng tử khác cũng rất có khả năng.
Về phần "ủng hộ" mình có phải là giả hay không?
Bùi Tranh cảm thấy không giống, hơn nữa hành động háo sắc của Bùi Khâm, manh mối chỉ về Bùi Ngọc... đều khiến Dung Chiêu không thể ủng hộ bọn họ.
Loại bỏ những tin tức mơ hồ này, Dung Chiêu chỉ còn biết ủng hộ mình.
Nếu hắn âm thầm ủng hộ chính mình, lại để cho hai vị khác hiểu lầm hắn ủng hộ bọn họ, ngược lại có thể trở thành nằm vùng cho mình, càng có trợ giúp cho đại nghiệp đoạt đích.
Bên trong nhất định không có lừa gạt gì sao?
Bùi Tranh chỉ có bảy phần xác định, còn có ba phần có thể là Dung Chiêu lừa hắn.
Nhưng cái này có thể về sau chậm rãi quan sát.
Dung Chiêu mang theo tòa soạn báo, Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang, An Khánh Vương phủ và Đoàn Đoàn, Bùi Tranh thật sự không nỡ từ chối.
Mạo hiểm một chút có thể có thu hoạch lớn, đáng giá.
Bùi Tranh chưa bao giờ là người nhát gan.
Chúa công và mưu sĩ, cho tới bây giờ đều là thăm dò lẫn nhau, khảo hạch lẫn nhau.
Hắn có thể đề phòng Dung Chiêu lừa mình, nhưng không cản trở hắn tiếp nhận Dung Chiêu nương tựa.
Bùi Tranh tươi cười ôn hòa, thái độ hào phóng thông suốt: "Nếu âm thầm ủng hộ, lại cần Tam hoàng đệ và Ngũ hoàng đệ không hoài nghỉ, ngân lượng ủng hộ thì không cần, ta chỉ cần sự ủng hộ của A Chiêu ủng hộ và tòa soạn báo."
Chén nhỏ cham nhau: nước trà mêt hơi nếng can. Lúc này, Bùi Tranh rời khỏi Phúc Lộc Hiên, mặc dù mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại có ý cười.
Bùi Tranh đi rồi.
Tạ Hồng thật sự nhịn không được, nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: "Thế tử, chúng ta thật sự phải âm thầm ủng hộ Nhị hoàng tử sao?"
Trước kia vương gia cũng nghĩ có nên mạo hiểm đánh cuộc hay không, thế tử lại cực lực phản đối.
Hiện giờ có Phúc Lộc Hiên, Phúc Lộc Trang, Đoàn Đoàn, còn chuẩn bị làm nhật báo gì đó, thời điểm này làm sao dám đứng về phe ai?
Tạ Hồng không hiểu.
Dung Chiêu đặt chén trà xuống, mỉm cười: "Đổi trà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-289.html.]
Nói xong, cô nhìn về phía Tạ Hồng, ánh mắt giảo hoạt: "Tạ thúc, nhìn xem Nhị hoàng tử rời đi từ con đường nào?"
Tạ Hồng ngẩn ra, có chút mờ mịt.
Dung Chiêu nhẹ nhàng bổ sung: "Chúng ta đi đường khác đuổi theo Tam hoàng tử, mời hắn đến uống trà."
Tạ Hồng: "...??2"
Tạ Hồng: "II"
Thế tử, ta lớn tuổi, tìm mạch không tốt a....
Bùi Ngọc lúc tới nơi vẻ mặt hoang mang, còn mang theo tức giận.
Vừa mới ngồi xuống, hắn cả giận nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì? Ngươi thật sự cho rằng bản hoàng tử rất nhàn rỗi, tùy ý ngươi gọi đến là đến? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu không nói ra lý do, bản hoàng tử hiện tại sẽ g.i.ế.c ngươi!"
Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, rót trà cho hắn: "Tam hoàng tử chớ tức giận, uống chén trà đi."
Bùi Ngọc: "Ngươi rốt cuộc..."
Dung Chiêu khẽ mỉm cười: "Ta vừa mới gặp Nhị hoàng tử ở đây."
Bùi Ngọc: "222?"
Hắn lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, mặt không chút thay đổi nhìn Dung Chiêu,"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Liên quan đến chính sự, Tam hoàng tử không thể xúc động.
Dung Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ta vừa mới len lén gặp Nhị hoàng tử, vốn là chuẩn bị âm thầm đầu nhập vào Nhị hoàng tử, ủng hộ hắn Bùi Ngọc biến sắc, lập tức kịp phản ứng.
Dung Chiêu lúc này tìm mình, chỉ sợ là vừa rồi không được...
Quả nhiên, Dung Chiêu lắc đầu: "Ta ủng hộ Nhị hoàng tử, là bởi vì đủ loại manh mối chỉ ra Tam điện hạ là người phái sát thủ g.i.ế.c ta."
Cô lại nói ra manh mối về Tam hoàng tử trên người thích khách.
Tam hoàng tử lúc này giận dữ, vỗ bàn một cái, cả giận nói...
"Ta căn bản không có phái sát thủ, hơn nữa nếu thật sự là ta cho người g.i.ế.c ngươi, làm sao có thể còn lưu lại manh mối? Quách gia và Cát gia là tâm phúc của ta, ta cho dù muốn phái sát thủ, làm sao có thể liên lụy đến bọn họ?!"
Bùi Ngọc tức giận đến mức thất khiếu phun khói, trong nháy mắt liền nghĩ đến có thể là lão Nhị hoặc lão Ngũ giá họa cho mình.
Dung Chiêu nhíu mày: "Những manh mối này là âm thầm tra được, cho nên ta đã hiểu lầm Tam hoàng tử."
Dừng một chút, cô lại nói: "Cho nên vừa rồi ta lựa chọn ủng hộ Nhị hoàng tử, mà khi ta nói ngươi là người đứng sau màn, phản ứng của Nhị hoàng tử không đúng lắm, hắn cho rằng ta đầu nhập hắn, có chút buông lỏng phòng bị, ta thử thăm dò thì xác định kẻ đứng sau màn kỳ thật là Nhị hoàng tử."
Bùi Ngọc nghiến răng nghiến lợi: "Thủ đoạn thật âm ác, lão Nhị vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, trực tiếp hạ sát thủ với ngươi thì thôi, lại còn muốn giá họa ta!"