MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Y phục đó đẹp đến mức nào?

Không chỉ bọn họ, mà các tiểu thư phu nhân khác trong phủ, cùng với các lang quân hôm qua chưa thấy cũng đều đổ xô ra ngoài.

Tham gia náo nhiệt là chuyện thường tình.

Triều Đại Nhạn không có khoa cử chính quy, tự nhiên cũng không có Trạng Nguyên dạo phố, cho nên vô số phu nhân, tiểu thư, lang quân trẻ tuổi chiếm lĩnh lầu hai của toàn bộ trà lâu trên đường, còn có bách tính chờ ở ven đường, đây là cảnh tượng lần đầu tiên xuất hiện.

So với sự kiện Cẩn vương hồi cung hôm qua còn náo nhiệt hơn.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn cũng ở đây, hai người liếc nhau, ánh mắt phức tạp.

Phía sau có người lẩm bẩm, nói ra tiếng lòng của mọi người...

"Dung thế tử quả nhiên huênh hoang, cũng quả nhiên... khiến người ta cực kỳ hâm mộ."

Khiến toàn bộ kinh thành rúng động vì mình, những thế gia công tử này quả thực không dám mơ tới!

Mà Dung Chiêu đã làm được.

Nếu mình cũng có ngày đó...

Trong nháy mắt, mọi người lâm vào mộng tưởng.

Hoàng hôn hôm đó, khoảnh khắc tuyết vừa rơi, Dung Chiêu cưỡi ngựa trắng mặc bộ y phục hôm qua, lần nữa đánh ngựa đi trên đường.

Thậm chí cô hôm nay vì để nâng cao nhan sắc còn quyết định trang điểm tông nude, cả người như phát ra hào quang, chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm.

Trên đường đi, tiếng la hét không ngừng.

Những nữ lang kia thất thố, tất cả đều mở cửa sổ, lộ ra vẻ kinh diễm.

Một người làm vậy có chút mất mặt, nhưng nếu tất cả mọi người đều làm như vậy...

Vậy không có vấn đề.

Cho nên Dung Chiêu đi qua đoạn đường này, các nữ lang cơ hồ không có che giấu, tất cả đều nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn, trên đường phố, lầu hai trà lâu, cửa trà lâu, tất cả đều là người.

Không biết là vị nữ lang nào ném ra một bông hoa lụa trước sau đó vô số hoa lụa, khăn tay, hà bao ném về phía Dung Chiêu.

Đây cũng là hành động phong nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-378.html.]

Chỉ là triều đại này còn chưa từng có chuyện như vậy, Dung Chiêu cảm thấy từ hôm nay trở đi có cũng không muộn.

Dung Chiêu nhẹ nhàng tránh đi, nghiêng đầu mỉm cười với các cô nương lầu hai, trong chốc lát, tiếng kinh hô cùng tiếng kêu thất thố của bách tính hai bên không ngừng vang lên.

"A a Dung thế tử!"

"Thế tử nhìn ta, chính là nô gia..."

"Dung thế tử!"

"Thế tử nhìn ta, ngài ấy đang nhìn ta!"...

Thậm chí có một số phu nhân lớn mật cũng ném trái cây ra ngoài.

Lưu Uyển Quân ở lầu hai nhìn một màn này, khe khẽ thở dài.

Các nữ lang bị phong thái Dung Chiêu chỉnh phục, các thế gia công tử tuy rằng cũng cảm thấy kinh diễm, nhưng vẫn có rất nhiều người nhịn không được ganh ty nói...

"Mấy người này đang làm gì vậy?"

"Các cô nương này vì sao ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần?"

"Huênh hoang, đúng là bất nhã!"

"Đúng đó, huênh hoang quá, nam tử gì còn xinh đẹp hơn nữ tử!"...

Trong miệng bọn họ toàn lời ganh ghét, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đáng giận! Tại sao không phải là ta!

Bọn họ cũng muốn al!...

Cái gọi là "Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa", tiếng hoan hô của nữ lang làm cho người ta cực kỳ hâm mộ!

Dung Chiêu chỉ dạo phố một lần, lúc này nghị luận về "phong thái" của Dung thế tử đã hoàn toàn truyền khắp kinh thành, thậm chí truyền vào trong cung.

Tiên nhân hạ phàm, đây là đánh giá của người kinh thành đối với Dung Chiêu.

Nghe nói có nữ lang còn bình phẩm: "Nếu gả cho Dung thế tử, không uổng kiếp nữ nhi."

Rất nhiều "bà mối" vốn đã buông tay lại bắt đầu hành động, những lão phu nhân thế gia đại tộc kia tự mình hẹn gặp An Khánh lão vương phi cùng Lão vương phi giả bệnh, ở Phật đường niệm Phật.

Vương phi liền nói không làm chủ được, lão vương phi quyết đoán cự tuyệt những người này.

Ngay cả Dung Vĩ ở nhà "dưỡng bệnh" cũng bị không ít người lôi kéo bàn luận chuyện hôn sự, trong chuyện này lại còn có Trường Vũ công chúa.

Bình luận

Truyện đang đọc