MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Tạ Hồng cắn răng: "Thế tử, để ta đi xuống."

Lão nhảy xuống, dù cho chỉ dọa được ngựa của đối phương, nhưng cũng có thể cho thế tử tranh thủ chạy trốn thời gian.

Dung Chiêu trực tiếp quát lớn: "Câm miệng!"

Lời vừa dứt, đối phương càng gần, hắn vung đao c.h.é.m tới, cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng đao của đối phương cũng mang theo hàn mang lạnh lẽo, tựa hồ muốn c.h.é.m Dung Chiêu làm đôi.

Dung Chiêu cắn răng, trong nháy mắt đao c.h.é.m xuống, đột nhiên kéo dây cương quẹo vào rừng cây bên cạnh, quay đầu vòng lại đường cũ.

Tạ Hồng kinh hô: "Thế tử!"

Người nọ kinh ngạc nhưng vẫn lập tức vọt vào rừng cây đuổi theo.

Giờ khắc này đầu Dung Chiêu vô cùng rõ ràng, cô không quay đầu lại nữa, chạy như điên về phía trước, dư quang nhìn liếc qua Vô Danh trên đường cái.

Đối phương cũng xông vào rừng cây.

Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên, có hi vọng!

Đầu cô hiện tại vô cùng thanh tỉnh, lúc này mà chạy về phía trước, không phải ngã xuống ngựa thì cũng bị đuổi theo g.i.ế.c chết, chỉ có vòng về, mà lại không thể trực tiếp vòng về.

Cô rễ vào rừng cây bên cạnh, Vô Danh cũng xông vào rừng cây, hai người hội hợp.

Đây là nửa canh giờ kích thích nhất từ lúc Dung Chiêu xuyên qua tới nay, m.á.u chảy không ngừng, thân thể đau đớn đều là việc nhỏ, sát thủ sau lưng và hằng hà sa số cổ thụ cao to mới là trở ngại lớn nhất.

Cưỡi ngựa trong hoàn cảnh như thế này, nếu dừng lại sẽ bị người phía sau vô tình c.h.é.m giết.

Cô có thể cảm nhận được hô hấp gần như ít ỏi và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

Tùng tùng tùng...

Trong đêm tối, vừa mạo hiểm vừa khủng bố.

Tốc độ của Dung Chiêu thật sự không nhanh nổi, cô vốn cưỡi ngựa kém hơn sát thủ, di chuyển trong rừng cây càng gặp khó khăn, cũng may vừa nãy làm cho đối phương trở tay không kịp cho nên mới dẫn trước một Đối phương liên tiếp công kích cô hai lần, Dung Chiêu kéo dây cương chỉ huy ngựa né tránh cây, tránh đi nguy hiểm.

Mà lần thứ ba, đối phương lại càng gần hơn, trực tiếp c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-253.html.]

Tạ Hồng ở trên ngựa, thậm chí không có biện pháp giúp cô ngăn cản, chỉ có thể kinh hô.

Lúc này, Vô Danh đã tới gần, nhìn thấy một màn này đồng tử co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném đao trên tay đi.

"Nằm xuống!" Vô Danh quát.

Dung Chiêu nghe được thanh âm của Vô Danh, cúi đầu, tin tưởng vô điều kiện.

Cũng may là cô phối hợp vô điều kiện, thanh đao của sát thủ trong nháy mắt kề sát cổ Dung Chiêu rơi xuống.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn, đao Vô Danh cắm vào cổ đối phương, đối phương ngã xuống ngựa.

Tạ Hồng thở gấp.

Quá mạo hiểm!

Sát thủ rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ, lộ ra cổ, hoàn toàn mặc cho người ta cứt đứt, nếu Vô Danh không g.i.ế.c c.h.ế.t sát thủ kia, cổ Dung Chiêu đã đứt lìa.

May mắn, may mắn!

Vô Danh xông tới, thân thể nghiêng về phía trước, một tay giữ chặt Dung Chiêu, kéo cô từ một con ngựa khác lên ngựa của mình, Dung Chiêu phối hợp, ngồi ở sau lưng hắn, nắm lấy góc áo hắn, không trở ngại hành động của đối phương.

Giọng Dung Chiêu khàn khàn mà dồn dập: "Để Tạ thúc đi trước."

Những người này tới g.i.ế.c cô, Tạ Hồng rời đi, Vô Danh lại khó chơi, bọn hắn sẽ không chia người đuổi theo, ít nhất phải giải quyết bọn họ trước mới có thể rời đi.

Tạ Hồng kinh hô: "Không được, thế tử!"

Vô Danh vừa mới khom lưng nhặt đao trên mặt đất lên, nghe vậy trực tiếp vỗ đầu ngựa, ngựa có linh tính, đầu chuyển hướng sang đường cái, thân thể cũng chạy về phía đường cái.

Mà lúc này, hai sát thủ đã đuổi theo.

Dung Chiêu quát lớn: "Tạ thúc đi mau, ngươi ở lại không có tác dụng, Tạ Hồng vốn chuẩn bị quay đầu ngựa, nghe vậy, cắn răng xông về phía trước, thân thủ lão không tốt, tuổi lại lớn, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.

Dung Chiêu phân phó, lão cắn răng đỏ mắt liền xông về phía trước.

Bọn họ lên đường rất có kế hoạch, buổi tối đều có thể dừng chân ở trạm dịch, phía trước mấy chục dặm có trạm dịch, lão đi báo tin còn kịp!

Bình luận

Truyện đang đọc