Chuyện thế gian cho tới bây giờ khó lưỡng toàn, Dung Chiêu vẫn luôn cố gắng lưỡng toàn.
Luôn cố gắng hết sức để mọi người đều tốt.
Vô luận là sách lược cho Bắc Yến, hay là cách đối phó Tây Bát đều là phương pháp lưỡng toàn.
Chỉ cần tất cả mọi người an phận thủ thường sống qua ngày, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt.
Dung Chiêu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đại khái bởi vì thần đã gặp qua rất nhiều dân chúng bình thường."
Dung Chiêu là người xuyên việt.
Cô không phải là Lục nương tử sinh ra và lớn lên ở An Khánh Vương phủ.
Kiếp trước, cô một đời kinh doanh, từ gia đình bần hàn từng bước một leo lên đỉnh xã hội.
Cô đã quen nhìn cuộc sống của tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng biết cuộc sống của người bình thường là như thế nào.
Đi tới Đại Nhạn triều, cô vẫn là Dung Chiêu.
Con người đầu tiên phải có xương chống đỡ mình, mới có thể vẫn là mình.
Cô cả đời này nếu chỉ đơn giản là vì quyền vì thế, vì tình vì yêu, cô không phải Dung Chiêu.
Vĩnh Minh Đế nhìn cô, đột nhiên nói: "Dung Chiêu, Chiêu trong Chiêu Như Nhật Tỉnh."
Dung Chiêu nhân từ, nhưng cũng quyết đoán sát phạt, nếu như cô là nam tử, nếu như cô tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình thì sẽ có năng lực làm đế vương.
Đáng tiếc, đế vương không thể nhân từ nương tay.
Cô như vậy cũng tốt, có thể làm Tể tướng, cũng có thể làm... Hậu.
Dung Chiêu không biết Vĩnh Minh Đế đang suy nghĩ gì.
Đương nhiên, cho dù biết cũng không quan trọng, cô đối với kế hoạch tương lai của mình rất rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ phối.
Dung Chiêu cười cười: "Chuyện Tây Bát chỉ là lời của một mình thần, Hoàng thượng có thể tham khảo thử." Nhắc tới Tây Bát, Vĩnh Minh Đế lại cười, gật đầu: "Biện pháp của ngươi rất tốt."
Hắn còn muốn nói cái gì nữa, ngoài cửa sổ gió lớn thổi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-687.html.]
Hôm nay bên ngoài trời đang mưa to, mùa mưa đã đến, năm nay mưa dường như đặc biệt nhiều, cho nên mới tháng bảy mà thời tiết đã lạnh lão, gió rất lớn.
Vĩnh Minh Đế kịch liệt ho khan.
Thái giám bên cạnh sắc mặt đại biến, khẩn trương tiến lên, Dung Chiêu cũng vẻ mặt lo lắng: "Hoàng thượng?"
"Khụ khụ!" Vĩnh Minh Đế khoát tay, dùng khăn tay chặn mũi và miệng, đã có thái giám đi đóng cửa sổ, nhưng hắn ho khan dữ dội như cũ,"Ngươi... Khụ khụ, về trước đi."
"Vâng." Dung Chiêu đứng lên hành lễ,"Thần cáo lui, Hoàng thượng bảo trọng long thể."
Nói xong, cô liền muốn rời đi.
Vĩnh Minh Đế cầm khăn tay nhuộm một vệt đỏ, sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, lập tức coi như không thấy, quyết đoán xoay người rời đi.
Đợi đến khi rời khỏi ngự thư phòng.
Thái giám đưa ô lên, Dung Chiêu đang muốn nhấc chân rời đi.
Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đi tới.
Cách cơn mưa to, Dung Chiêu cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra... Là Cẩn vương và thủ hạ.
Bùi Hoài Bi rất nhanh đi đến trước mặt, nhìn thấy Dung Chiêu, hắn tựa hồ cũng rất kinh ngạc: "Dung thái phó?"
Dung Chiêu cười hành lễ.
Giọng cô nhẹ nhàng: "Cẩn vương điện hạ vội vàng, đây là làm gì?"
Hiện giờ trong điện chỉ sợ không thích hợp để Cẩn vương đi vào...
Hoàng tôn đụng phải thời điểm Hoàng thượng yếu ớt nhất cũng không phải chuyện tốt gì.
Dung Chiêu đáp hai câu, giảm bớt thời gian cho Vĩnh Minh Đế bên trong.
Bùi Hoài Bi nghe vậy, lông mày vốn nhíu chặt hơi buông lỏng, hắn nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày gần đây liên tục mưa to, người của ta ở Minh Châu đưa tới tin tức, Minh Châu lũ lụt, năm nay chỉ sợ nghiêm trọng hơn năm trước..." Trong lòng Dung Chiêu cũng trầm xuống.
Minh Châu từ trước đến nay lũ lụt nghiêm trọng, năm nay mưa to, tình hình Minh Châu chỉ sợ càng thêm trầm trọng, tháng tám năm ngoái Cẩn vương đi Minh Châu trị thủy, trách không được có thể nhanh như vậy nhận được tin tức.
Bùi Hoài Bi một đường che dù đi tới, nhưng vẫn bị ướt.
Hắn nhìn mưa vẫn chưa nhỏ đi, dặn dò: "Dung thái phó vẫn nên ở trong cung chờ một lúc, đợi mưa nhỏ mới nên rời đi."