MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu giơ tay vỗ một cái, cất cao giọng nói: "Mở tiệc!"...

Các quan to quý nhân kiến thức rộng rãi còn bị thức ăn mê hoặc, càng đừng nói là dân chúng bình thường dưới lầu.

Bên ngoài biểu diễn Nhạc phường đã kết thúc, lúc này đang là xiếc ảo thuật.

Rất nhiều người vây quanh quan sát, nhưng càng có nhiều người ở bên cạnh rút thưởng, nam nữ già trẻ, mỗi người đều muốn bắt lấy cơ hội lần này.

Đội ngũ rút thưởng xếp hàng dài.

Thời đại này dân chúng tương đối thuần phác, cũng tương đối coi trọng thanh danh, Phúc Lộc Hiên nói mỗi người chỉ được rút một lần, sẽ không ai đi xếp hàng lần thứ hai, bởi vì nếu bị người ta phát hiện, sẽ bị những người khác phỉ nhổ.

Mộc tiểu tử mang theo đệ đệ và muội muội lẫn ở trong đám người.

Thông thường hắn sẽ không mang theo đệ đệ và muội muội đến nơi đông người, thời buổi này tuy rằng quản lý nghiêm ngặt, nhưng vẫn tồn tại bắt cóc, đệ đệ và muội muội hắn không cha không mẹ, là đối tượng dễ bị dòm ngó nhất.

Nhưng hôm nay lại khác, Phúc Lộc Hiên mời mấy chục tiêu sư đến giữ gìn trật tự, không cho dân chúng nảy sinh mâu thuẫn, cũng không cho người xấu có cơ hội ra tay, hơn nữa quan to quý nhân đều có mặt, người xấu cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Hắn một tay dắt đệ đệ, một tay dắt muội muội đi xếp hàng.

Phía trước có người kích động hô to: "Trúng rồi! Tấm này của ta là thẻ giảm giá!"

Nhất thời tất cả người phía sau đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Hiện tại không giống như lúc mới bắt đầu, chỉ cần là thẻ giảm giá cũng rất có giá trị.

Quả nhiên, lập tức có cẩm y nam tử lên tiếng: "Thẻ giảm giá sao? Hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng, ta mua!"

"Bán cho ta, hai lượng bạc thêm bốn trăm đồng bán cho ta đi!"

"Ta thêm sáu trăm đồng, bán cho ta!’’

"Cút, không được phá giá, ngươi có hiểu quy củ hay không, hai lượng là giá khởi điểm, thẻ giảm giá 10% thì thêm hai trăm đồng, thẻ giảm giá 20% thêm bốn trăm đồng, thẻ giảm giá 30% thêm sáu trăm đồng… Cứ như vậy suy ra, không thể thêm lung tung."

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-120.html.]

Kinh thành người có tiền rất nhiều, ngoại trừ quan to quý nhân còn có rất nhiều thương hộ, hoặc là tiểu quan lại, bọn họ muốn đi vào nhưng không có thư mời, mặc kệ thẻ giảm giá giảm mấy phần trăm, chỉ cần có thể vào Phúc Lộc Hiên là được.

Thần tiên thịnh yến sao có thể bỏ lỡ?

Vậy ngày mai chẳng phải là theo không kịp trào lưu trong kinh thành sao?

Ánh mắt Mộc tiểu tử cũng tràn ngập hâm mộ.

Bên kia còn có không ít người vây quanh quản sự Phúc Lộc Hiên hỏi: "Ta nhìn thấy trên cửa dán bố cáo hội viên, ta hiện tại nạp năm ngàn lượng có thể đi vào không?"

"Hiện tại không được, chỉ có thể hẹn ngày mai."

"Nhưng hôm nay ta muốn đi vào." Một công tử trẻ tuổi biểu hiện sốt sắng.

Lúc này một người hầu chen tới: "Công tử công tử! Thẻ giảm giá có thể mua, đi, chúng ta đi mua."

Công tử kia nhanh chóng đi theo người hầu đến bên cạnh hòm rút thưởng.

Lúc này lại có người hô lên: "Ta trúng rồi! Ta trúng rồi! Thẻ miễn phí!"

"Trời ạ... vận khí tốt thật?" Những người khác đều hâm mộ nhìn người nọ, nhất là những dân chúng bình thường không rút trúng chỉ có thể ở bên cạnh đỏ mắt nhìn.

Công tử trẻ tuổi vừa mới chạy tới vội vàng hỏi: "Bán không?"

Người nọ lau mặt: "Bán!"

Những người khác nhao nhao muốn đi cướp, công tử trẻ tuổi chen qua khe hở đoạt lấy thẻ, trực tiếp ném bốn lượng bạc cho hắn, sau đó cười to xông về phía đại môn Phúc Lộc Hiên, trực tiếp đưa thẻ cho quản sự thu tiền ở cửa, bước vào bên trong.

Một mình hắn vui vẻ đi vào, thậm chí ngay cả người hầu cũng không mang theo.

Vừa mới đi vào liền nghe được tiếng kinh hô của hắn...

"Trời ạ! Đây là nơi thần tiên gì vậy?!"

Nhất thời, người có tiền bên ngoài còn chưa đợi được cơ hội càng thưởng, lúc này tất cả bọn họ đều muốn là người đầu tiên mua được thẻ! Mà nam tử vừa mới lấy được bốn lượng bạc ngồi xổm trên mặt đất, cầm tiền khóc rống: "Mẹ ta được cứu rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc