Nhưng Dung Chiêu lúc trước thích mặc quần áo thêu văn trúc, thế cho nên hiện giờ văn trúc bắt đầu thịnh hành trong kinh thành, cơ hồ trên người mỗi người đều có đồ thêu văn trúc.
Hôm nay hoa văn trên bộ quần áo này của Dung Chiêu rất kỳ quái, lại còn không có quy tắc, nhưng nhìn kỹ lại rất đẹp mắt.
Bọn họ thậm chí còn không nhận ra đây là cái gì, cũng chỉ có thể mở miệng hỏi chính chủ.
Nghe vậy, trong mắt Dung Chiêu hiện lên một tia giảo hoạt, thanh âm mang theo nụ cười: "Đây không phải là kiểu dáng, đây là chiêu bài."
Mọi người sửng sốt: "Chiêu bài?"
"Đúng vậy, chiêu bài, lúc trước treo giải thưởng người có tài, An Khánh Vương phủ tuyển được rất nhiều tú nương, về sau lại có thêm gia quyến của thợ thủ công trong phủ gia nhập tú phòng, An Khánh Vương phủ có rất nhiều tú nương, vì vậy ngày thường cũng không biết nên gọi tú phòng là gì.
Dung Chiêu vươn tay, chấm chút nước trà, nhẹ nhàng viết xuống hai chữ trên bàn,"Để tiện quản lý, ta đã đặt tên cho tú phòng là... Vân Dung."
Mọi người đều nghiêm túc nhìn hai chữ trên bàn.
Dung Chiêu tiếp tục nói: "Vân Dung, lấy từ "vân tưởng xiêm y hoa tưởng dung", đồng thời chữ "Dung" cũng đại biểu cho Dung gia ta, tú phòng của An Khánh Vương phủ được gọi là Vân Dung Phường."
"Vậy chuyện này có liên quan gì đến hoa văn?" Trương Trường Ngôn không hiểu.
Bùi Thừa Quyết nhìn chằm chằm hai chữ kia, lại nhìn về phía hoa văn trên quần áo Dung Chiêu, đột nhiên kinh ngạc nói: "Hoa văn này là hai chữ Vân Dung!"
Dung Chiêu cười gật đầu: "Đúng, là hai chữ Vân Dung, chỉ là chúng ta sửa lại hai chữ này thành hoa văn đẹp mắt."
Dừng một chút, cô lại chỉ vào cổ áo trong áo choàng,"Hoa văn chỗ này là "Vân Dung", ngươi xem bên cạnh còn có một chữ "Phường", đại biểu cho bộ quần áo này xuất thân từ Vân Dung Phường."
Mọi người trong nháy mắt trầm mặc.
Thật sự là tâm tư tỉ mẫn.
Đây là phản ứng đầu tiên, phản ứng thứ hai chính là: Xong đời, cái này không dễ học.
Nếu như chỉ là hoa văn hoa cỏ, ở triều đại này mọi người cảm thấy đẹp mắt thì đều có thể tự học, nhưng đây là chiêu bài! Là tú phòng của An Khánh Vương phủ!
Chẳng lẽ bọn họ muốn thêu tên tú phòng của An Khánh Vương phủ lên quần áo nhà mình sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-376.html.]
Các vị nhị đại theo trào lưu cũng cảm thấy không đúng lắm.
Cái này giống như Dung Chiêu hôm nay mặc một bộ quần áo đẹp, mọi người có thể tự học tự mình làm mặc.
Nhưng chiêu bài khí phách của An Khánh Vương phủ, bọn họ cũng có thể học sao?!
Đương nhiên không thể.
Tuy rằng không ai cấm, nhưng có chút kỳ cục.
Giống như người khác thêu tên của mình lên người, ngươi cũng thêu tên của người khác lên người?
Đồ của Vân Dung Phường tự mình làm ra, còn thêu lên chiêu bài Vân Dung Phương, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái...
Nhưng nếu không cần hoa văn này? Làm thành chiêu bài phủ nhà mình?
Có đẹp không?
Hai chữ Vân Dung này thoạt nhìn đơn giản, nhưng thiết kế thành hoa văn đẹp như vậy, đặt ở trên quần áo càng có khí chất, nhưng độ khó cũng rất cao.
Tú nương phủ bọn họ chưa chắc làm được.
Trong lòng Trương Trường Ngôn khẽ động, Vân Dung Phường?
Chẳng lẽ Dung Chiêu lại muốn làm ăn gì nữa? Hắn không tin tưởng bất kỳ hành động đột ngột nào của tiểu tử này...
Ánh mắt hắn hồ nghỉ: "Vân Dung Phường chẳng lẽ là muốn bán quần áo trên người ngươi?"
Dung Chiêu thản nhiên lắc đầu, thậm chí có chút kinh ngạc: "Không bán quần áo, Trương Tam huynh sao lại nghĩ như vậy?"
Ánh mắt kia của Dung Chiêu tựa hồ như Trương Tam đã hiểu lầm ý của cô.
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn luôn cảm thấy Dung Chiêu: sẽ không làm chuyên vô ích. Vừa đổi tên tú phòng, vừa may quần áo... Nhất định là có mục đích khác!
Bùi Thừa Quyết như là nghĩ đến điều gì, thử hỏi: "A Chiêu không bán quần áo, vậy nếu chúng ta muốn mượn tú nương quý phủ dùng một chút, làm ra quần áo Vân Dung Phường này, có được không?"