MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu: "Hai cửa hàng Phúc Lộc Trang đều đã qua tháng đặt trước nhiều nhất, cho nên khấu trừ chỉ phí và tiền mua sắm đầu tháng, 40% hoa hồng là hơn năm ngàn ba trăm lượng, đây là sổ sách, các ngươi có thể xem xét."

Hai người: "!II"

Nghe câu đầu tiên, bọn họ đều cho rằng tháng này tiền hoa hồng sẽ đột nhiên giảm, không nghĩ tới vậy mà còn hơn năm ngàn lượng!

Hơn năm ngàn lượng a.

Tháng trước bọn họ đã giải quyết sạch sẽ số tiền thất thoát trong phủ thừa tướng, tháng này lấy được hơn năm ngàn lượng chính là thu nhập thuần của bọn họ, có thể giúp bọn họ "nhất cử thoát nghèo".

Hơn năm ngàn lượng...

Thật sự rất nhiều tiền.

Nhất là đối với những người nghèo quá lâu mà nói, tiền này đại biểu cho cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Trương Trường Ngôn muốn khóc thành tiếng, hắn thật sự chịu đựng quá lâu rồi.

Trương Trường Hành cũng có biểu tình tương tự, trên mặt mang theo phấn khởi khó lòng kiểm chế.

Trương Trường Ngôn nhìn Dung Chiêu, không xác định nói: "Thật sự cho chúng ta? Không có âm mưu?"

Hắn kích động, buột miệng nói thẳng.

Trương Nhị vội vàng chọc chọc hắn, hung hăng trừng Trương Tam một cái.

Dung Chiêu: "... Không có."

Trương Trường Ngôn kéo bạc lại ôm vào trong ngực, hưng phấn nói: "Hảo huynh đệ, A Chiêu, ngươi thật sự là hảo huynh đệ của chúng ta, bữa cơm hôm nay chúng ta mời..."

Bọn họ có tiền rồi!!

Không phải là lầu bốn Phúc Lộc Hiên sao? Bọn họ xứng đáng, bọn họ ăn được!

Trương Trường Hành vẫn còn chút lý trí, ho khan một tiếng, khẽ mỉm cười: "Dung thế tử chớ trách lão Tam thất lễ, chúng ta thật sự coi ngươi là nguyện ý mang theo chúng ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-358.html.]

Hắn bưng chén trà lên, thay rượu nói: "Dung thế tử, chúng ta lấy trà thay rượu, kính Dung thế tử một chén."

Trương Trường Ngôn cũng nhanh chóng bưng chén trà lên.

Dung Chiêu mỉm cười giơ chén trà lên: "Khách sáo rồi, về phần tiền cơm thì không cần, ta đã thanh toán rồi."

Ba người uống một hơi cạn sạch.

Dung Chiêu tươi cười ôn hòa, vẻ mặt huynh đệ Trương gia ngập tràn phấn khởi.

Cô tiếp tục rót trà cho bọn họ, giọng điệu hòa nhã: "Uống trà, uống trà"

Trương Trường Ngôn sờ sờ bụng, nuốt nước miếng: "Ta còn chưa ăn cơm ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên lần nào, A Chiêu, chúng ta ăn trước đi, vừa ăn vừa nói."

Dung Chiêu tươi cười không thay đổi: "Thời gian còn sớm, nhà bếp còn phải chuẩn bị, chúng ta uống trà trước."

Trương Nhị và Trương Tam chỉ có thể lộ vẻ thất vọng.

Lại uống mấy chén trà, ngay khi Trương Trường Ngôn sắp mất kiên nhẫn, Dung Chiêu gọi người đưa thực đơn vào đặt trước mặt ba người.

Thực đơn tầng bốn của Phúc Lộc Hiên sẽ thay đổi theo mùa, sau khi có tòa soạn báo, việc in ấn thuận tiện, cho nên mỗi vị khách đều có một tờ thực đơn, giấy rất đẹp, còn vẽ cảnh tuyết rơi.

Trên bức tranh thật dài, dùng nét chữ xinh đẹp in từng tên món ăn, bên cạnh có một cây bút lông ngỗng, có thể đánh dấu chọn món mình muốn ăn.

Thực đơn dài không thấy điểm dừng, làm cho người ta không ngừng nuốt nước miếng.

Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn hưng phấn, cầm bút lên, cũng bất chấp Dung Chiêu ở bên cạnh, bắt đầu bàn bạc...

"Thịt kho tàu, thịt Đông Pha, thịt viên cua, đây đều là món ăn đặc sắc của Phúc Lộc Hiên, nhất định phải ăn hết."

"Nhị ca, nghe nói mì trộn dầu của Phúc Lộc Hiên rất ngon."

"Không có tiền đồ, tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên lại còn muốn ăn mì, a, món ăn nên ăn vào ngày tuyết rơi này độc đáo thật, nếm thử một chút."

"Vậy thì không ăn mì! Hôm nay kiên quyết không ăn mì!" Dung Chiêu nghe bọn họ nói xong, tùy ý chọn hai món ăn.

Gọi đồ ăn xong, Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn rõ ràng càng thêm hưng phấn, bạc đặt ở giữa bọn họ, xem như đã lấy được trong tay, Dung Chiêu cũng không cho bọn họ trả tiền bữa cơm này, mọi việc thuận lợi không thể tưởng tượng nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc