Mọi người: "222"
Trong thoáng chốc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Trường Ngôn.
Ánh mắt đó tương đối không thân thiện.
Cho nên là Trương Trường Ngôn kích thích An Khánh Vương thế tử, người này từ trước đến nay không ra khỏi phủ, bấy giờ mới bị ép buộc ra ngoài hoạt động, thân thể dần tốt lên, cũng có tỉnh lực đại triển quyền cước?
Nghĩ tới đây, nhất thời tất cả mọi người đều tức giận.
Thứ nhất, bọn họ cảm thấy Trương gia làm việc không chú ý, khi dễ người khác.
Thứ hai, bọn họ tức giận Trương Trường Ngôn đem tai họa Dung Chiêu này, à không, anh tài này ra ngoài, gây ra động tĩnh lớn như hiện tại, hại những công tử thế gia bọn họ bị đem ra so sánh...
Tuy nói bọn họ sắp hợp tác với Dung Chiêu, nhưng không trở ngại bọn họ không vui vì Dung Chiêu nổi danh hơn mình!
Trương Tam còn chưa kịp phản ứng, tiếng chỉ trích liên tiếp vang lên.
"Tam công tử, lúc trước ngươi làm như vậy đúng là khi dễ người khác."
"Dung thế tử thân thể không tốt, Tam công tử nên khách khí một chút."
"Dung thế tử đã nguyện ý hóa giải cừu hận, tại sao Tam công tử còn tính toán chỉ li2"
"Trương Tam công tử, làm người vẫn phải lưu lại một đường lui..."...
Trương Trường Ngôn: "??2"
Hắn không nghĩ tới hỏa lực lập tức nhắm ngay chính mình, tuy nói những người này nể tình hắn là Tam công tử phủ thừa tướng, nói chuyện không tính là đặc biệt khó nghe, nhưng cũng làm cho người ta rất căm tức.
Hắn tức giận vỗ bàn, gắt gao trừng Dung Chiêu.
Nắm đ.ấ.m cứng rồi.
Hắn siết chặt nắm đấm, rất muốn một quyền đánh vào mặt Dung Chiêu.
Nhưng đối diện khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, lại không hiểu sao không hạ thủ được. Quên đi, nhịn.
Ngày mai hắn còn phải lấy tiền, hiện tại không thể đắc tội Dung Chiêu.
Vì thế, hắn cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Dung Chiêu ở sau lưng phất phất tay, chớp chớp mắt, cất giọng nói: "Trương huynh, hy vọng huynh sớm buông bỏ thù hận, ngày mai gặp nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-150.html.]
Trương Tam trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.
Nhịn.
Hắn nhịn thêm một ngày nữa!
Cũng chỉ nhẫn nhịn một ngày cuối cùng này!
Người làm đại sự nhất định phải học được cách nhẫn nhịn.
Trương Trường Ngôn nổi giận đùng đùng rời khỏi nhã gian, vừa mới đi ra ngoài, Ngọc Trúc tiến lên nghênh đón: "Tam công tử, ngài làm sao vậy?"
Trương Tam ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn đột nhiên có chút không rỡ, rốt cuộc ai mới là chủ nợ?
Tại sao Dung Chiêu là người nợ tiền, mà chủ nợ lại phải nén giận?
Hắn mới bước ra khỏi phòng, chưa đi xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng động trong phòng, hắn nghe được có người nói...
"Dung thế tử, chúng ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng kế hoạch Đoàn Đoàn rất phức tạp, sợ rằng còn cần thế tử chỉ điểm thêm cho chúng ta, ta dự định mấy ngày sau tới nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, đến lúc đó mời thế tử ăn bữa cơm, vừa vặn thương lượng chuyện này..."
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn không nghe nổi nữa!
Bước chân nhanh hơn, nổi giận đùng đùng rời đi, chủ nợ là hắn cơm tối còn chưa biết có hay không, tên thiếu nợ kia lại muốn đi ăn Phúc Lộc Hiên một trăm lượng một người.
Tức giận nha....
Bên trong phòng.
Trương Tam đi rồi, Bùi Thừa Quyết ôn nhu an ủi Dung Chiêu: "Dung thế tử chớ để hắn ở trong lòng, chúng ta đều biết tính tình Trương Tam công tử, không cần phải so đo với hắn."
Ánh mắt của hắn có chút lười biếng, khinh miệt, giống như hoàn toàn không để Trương Trường Ngôn vào mắt.
Cũng đúng, bọn họ là tỉnh anh nhị đại, xác thực không để một tên Dung Chiêu hơi nhướng mày, không nói gì.
Sau khi kế hoạch Đoàn Đoàn bắt đầu chấp hành, chỉ sợ về lâu về dài cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận, mà Trương Trường Ngôn tay cầm hoa hồng Phúc Lộc Trang, ngày sau chỉ sợ sẽ dư dả hơn hai vị "tỉnh anh" này.
Bùi Quan Sơn thấy Bùi Thừa Quyết lại kể sát Dung Chiêu, nhất thời cũng hơi áp sát một chút.
Ngay sau đó, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi khẽ nhúc nhích,"Thơm quá..."