Tạ Hồng ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Thế nghĩa là sao?
Lập tức... sẽ không hận nữa?
Không đợi lão hỏi, Dung Chiêu thấy ban công đã thu dọn sạch sẽ, phân phó hạ nhân: "Vào nhã gian đốt lò sưởi, dâng trà, chuẩn bị tiếp đãi khách nhân."
Tạ Hồng vẻ mặt nghỉ hoặc: "Thế tử còn có khách nhân nào?"
Dung Chiêu mỉm cười, mặt mày cong cong: "Ba người bọn họ chắc đã đi xa rồi, thời gian còn sớm, Tạ Hồng, ngươi đi giúp ta mời Nhị hoàng tử Bùi Tranh về đây, nhớ kỹ, chỉ mời Nhị hoàng tử."
Tạ Hồng: "... 22?"
Thế tử, người rốt cuộc muốn làm gì?!
Không chỉ Tạ Hồng nghi hoặc, Nhị hoàng tử Bùi Tranh được lão mời càng thêm nghi hoặc.
Khi Tạ Hồng sai hộ vệ của Dung Chiêu dùng khoái mã đuổi theo Bùi Tranh, hắn chưa đi xa, cũng chưa hồi phủ.
Vốn dĩ Bùi Tranh rất tức giận, nhưng lên xe ngựa bị gió lạnh thổi qua, ngược lại dần dần tỉnh táo, bắt đầu suy nghĩ sâu xa lợi và hại của chuyện này.
Những thứ khác không nói.
Dung Chiêu quả thật có chút bản lĩnh.
Hơn nữa nhìn thủ đoạn hôm nay của Dung Chiêu có thể biết được, hắn không muốn đứng ở trận doanh của bất kỳ hoàng tử nào.
Người như vậy gần như có thể xem là an toàn?
Nếu Dung Chiêu tuyệt đối trung lập, tòa soạn báo này cũng không phải là không thể làm...
Tuy rằng không thể giúp mình dẫn đầu huynh đệ, nhưng quả thật có thể giúp mình dương danh, lợi ích như lời Dung Chiêu nói là thật, nhưng đồng thời uy h.i.ế.p của Dung Chiêu cũng là thật.
Bùi Tranh cơ hồ có thể tin tưởng, Dung Chiêu nếu cùng Hoàng thượng mở tòa soạn báo...
Dung Chiêu tuyệt đối sẽ không ngã về phía hắn.
Nếu Dung Chiêu giúp lão Tam hoặc lão ngũ vấn đề này sẽ vô cùng bất lợi với hắn.
Cho nên tòa soạn báo này dường như thật sự phải làm.
Nhưng trong lòng hắn chung quy có chút không vui, Dung Chiêu kia câu nào cũng bắt thóp được bọn họ, làm sao có thể làm cho người ta cao hứng?
Ngón tay Bùi Tranh gõ trên đầu gối, khẽ nhắm mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-285.html.]
Nam tử thủ đoạn như vậy, nếu có thể toàn lực trợ giúp mình đoạt đích, phần thắng có thể tăng thêm một bậc.
Đáng tiếc...
Người như vậy vẫn nên diệt trừ thì tốt hơn.
Không thể dùng cho bản thân, chính là phiền phức.
Vừa mới nghĩ như vậy liền nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa vô cùng dồn dập, lập tức là tiếng gọi: "Nhị hoàng tử khoan đã!"
Bùi Tranh nhíu mày.
Phía sau hắn có hộ vệ đi theo, ngược lại không sợ ám sát, trực tiếp nói: "Dừng lại."
Xe ngựa dừng lại.
Bùi Tranh nghe tùy tùng hỏi: "Là ai"
Lập tức một thanh âm vang lên: "Quản gia An Khánh Vương phủ Tạ Hồng."
Người của An Khánh Vương phủ?
Bùi Tranh nhíu mày càng chặt, vén rèm xe lên nhìn ra sau, ánh mắt hồ nghi: "Có chuyện gì?"
Tạ Hồng cung kính nói: "Điện hạ, thế tử chờ điện hạ ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên, muốn gặp điện hạ."
Dừng một chút, lão hạ giọng: "Thế tử nói người hy vọng điện hạ âm thầm đến đó."
Bùi Tranh kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng An Khánh Vương tìm hắn, không nghĩ tới lại là Dung Chiêu vừa mới chia tay!...
Mười lăm phút sau.
Bùi Tranh ngồi ở bên trong nhã gian vừa rồi, lúc trước là ban công, bây giờ là ngồi trên tatami trong nhã gian, trước mặt bày nước trà cùng điểm tâm, bông tuyết trên đỉnh đầu từng mảnh rơi trên lưu ly, không rơi vào Dung Chiêu ngồi đối diện hắn, mỉm cười.
Bùi Tranh mặt không chút thay đổi.
Hắn vốn không chuẩn bị quay về đây, Dung Chiêu cả đêm dắt hắn đi dạo hai lần, hắn dựa vào cái gì phối hợp với người này?
Nhưng cũng giống như lúc trước đối phương cùng lúc mời ba vị hoàng tử, vừa mới tan cuộc lại mời một mình hắn, sao có thể không làm cho người ta tò mò Dung Chiêu có ý gì?
Tuy rằng tò mò, nhưng sắc mặt của hắn vẫn khó coi, lạnh lùng nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu mỉm cười, rót trà cho hắn: "Nhị điện hạ, uống trà."
Bùi Tranh mặt không chút thay đổi: "Ngươi gọi ta trở lại chính là vì để cho ta uống trà?"