Dung Chiêu cười cười, không trả lời.
Trong điện, thái giám đi ra, cung kính nói: "Cẩn vương điện hạ, Hoàng thượng mời điện hạ vào."
Xem ra đã điều chỉnh tốt rồi.
Bùi Hoài Bi gật đầu, có chút chần chờ, rốt cuộc không yên lòng, lại dặn dò thái giám một câu: "Mưa lớn như vậy, dẫn thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chờ mưa ngừng lại đưa thái phó rời đi."
"Vâng." Thái giám đáp lời.
Lúc này Cẩn vương mới đi vào.
Thái giám nhìn Dung Chiêu, cười gật đầu, phân phó thị vệ: "Dẫn Dung thái phó đi thiên điện nghỉ ngơi, chuẩn bị nước trà điểm tâm."
Nói xong, hắn vội vàng đi vào đóng cửa lại.
Thị vệ cung kính nói: "Thái phó, mời qua bên này."
Nhưng Dung Chiêu lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần, ta đi trước."
Nói xong, cô vươn tay nhận lấy ô, mở ra.
"Dung thái phó..."
Dung Chiêu đã che dù sải bước rời đi vào giữa mưa to, bước chân kiên định, bóng lưng dần đi xa.
An Khánh Vương phủ.
Dung Chiêu vừa trở về, Dung Vĩ lập tức cho người nấu nước, lau tóc thay quần áo cho Dung Chiêu.
Trên mặt ông mang theo bất mãn: "Con làm gì vậy? Mưa lớn như vậy, nên chờ mưa tạnh mới trở về chứ."
Bạch thị mỗi ngày đều đến tòa soạn báo, mặc kệ mưa mặc gió.
Lâm thị càng bận rộn, mỗi ngày mang theo một đám nữ quyến tính sổ, sắp xếp lại sổ sách.
Tiền của Dung Chiêu quá nhiều, quản tiền liền bận tối mày tối mặt.
Huyện chủ Dung Ngũ Nương căn bản không ở kinh thành, đi tuần tra ngân hàng rồi!
Triệu thị lại chỉ để ý niệm kinh.
Vì thế, Dung Vĩ là nam nhân nhàn rỗi nhất An Khánh Vương phủ, trở thành người chủ quản nội vụ của An Khánh Vương phủ. Dung Chiêu lắc đầu: "Hôm nay mưa cũng sẽ không ngừng, rời đi lúc nào cũng như nhau."
Ngoài cửa sổ, mưa cũng không nhỏ hơn, ngược lại càng ngày càng lớn.
Xem tư thế này, hôm nay chỉ sợ thật sự không ngừng.
Dung Vĩ nghe vậy, đành phải thở dài.
Dung Chiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: "Cha, chỉ sợ mưa to thật sự sắp tới."
Vĩnh Minh Đế hôm nay đã ho ra máu, còn có thể sống bao lâu?
Phủ Trương thừa tướng.
"Lão Tam, sao hôm nay đệ không đi tìm Dung Chiêu?" Trương Trường Hành nghỉ hoặc.
Trương Trường Ngôn thở dài: "A Chiêu bị Hoàng thượng chiêu tiến cung, mưa lớn như vậy, Hoàng thượng cũng thật là..."
Trương thừa tướng lập tức quát lớn: "Câm miệng, nói bậy! Hoàng thượng cũng có thể chỉ trích sao?"
Trương Trường Ngôn lập tức câm miệng, rụt cổ lại.
Trương Trường Hành nhìn Trương Trường Ngôn, lại nhìn Trương thừa tướng, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: "Dung Chiêu, không đúng, là Dung thái phó hiện giờ rất được Hoàng thượng coi trọng, Thái phó tuổi còn trẻ như vậy, đừng nói nữ tử, cho dù là nam tử cũng chưa từng có."
Trương Trường Tri gật gật đầu, ánh mắt kính ngưỡng,"Ngày khác nếu tân đế đăng cơ, nhất định còn có thể gia phong, thái phó... thật sự là người đệ nhất triều Đại Nhạn."
Trương Trường Ngôn yên lặng bổ sung: "Hiện giờ cũng vậy."
Trương thừa tướng nhìn ba đứa con trai của mình.
Ba tên này cộng lại cũng không bằng một nữ nhi của Dung Vĩ, lão im lặng thở dài.
Dung Vĩ đúng là biết sinh.
Sáu đứa con gái, đứa thứ sáu còn là nữ cải nam trang, tình huống như vậy còn có thể lật ngược tình thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-688.html.]
Đây thật đúng là... mệnh tốt.
Lúc trước dựa vào phụ thân cùng các ca ca, đè đầu lão.
Hiện tại dựa vào nữ nhi cũng có thể đè đầu lão, thật sự là không nói lý lế. Trương thừa tướng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lão hỏi Trương Trường Ngôn: "Lão tam, ta chuẩn bị cho người tiến cử con vào triều làm quan, con có bằng lòng không?"
Trương Trường Ngôn trừng mắt, trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Không muốn!"
Trương Trường Hành cũng nói: "Phụ thân, lão tam vào triều làm quan làm gì? Hắn bây giờ đi theo Dung thế tử không tốt sao? Nếu sau này có thể gả cho, à không, là cưới Dung thế tử, chẳng phải là càng tốt à?"
Trương thừa tướng lắc đầu, lão trước kia sao lại không có suy nghĩ này, nhưng hết cách, chênh lệch quá lớn.
Lão thở dài: "Nếu như trước đây còn có khả năng, ngươi xem hôm nay, Dung Chiêu đã là tòng nhất phẩm, sắp trở thành Hộ bộ thượng thư chính nhất phẩm, trước đó chỉ là quản tiền, bây giờ lại tham dự quốc gia đại sự, hơn nữa việc nào cũng thành, có tài làm Tể tướng."
Lại nhìn đứa con trai này, cho dù lão dùng ánh mắt lão phụ thân nhìn, cũng cảm thấy hắn không xứng với Dung Chiêu.
Thừa tướng còn nói Dung Chiêu có thể làm Tể tướng...
Trương Trường Hành hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lão tam áp lực trùng trùng.
Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Mặc kệ, dù sao con không vào triều làm quan, bây giờ giúp A Chiêu quản lý sản nghiệp đã tốt lắm rồi."
Những sản nghiệp khác của Dung Chiêu đều là hắn quản lý, thỉnh thoảng cô quá bận, hắn cũng phải chạy đi ngân hàng hỗ trợ.
Hắn còn rất thích làm những chuyện này.
Hơn nữa đi theo Dung Chiêu đã lâu, học được thái độ cùng cách hành sự của Dung Chiêu, so với chính trị, dường như cũng thích làm thương nhân hơn.
Còn nữa, tính cách của Dung Chiêu như vậy, lại còn trẻ, ai biết sau này sẽ như thế nào?
Hắn chỉ cần không vào triều, Dung Chiêu đi đâu, đi làm gì, hắn đều có thể đi theo.
Trương thừa tướng nhướng mày, trực tiếp mắng: "Ngươi là đồ bất tài, ÿ có ta có hai ca ca của ngươi thì không chịu tiến bộ..."
Trương Trường Ngôn hùng hổ nói: "Mọi người tiến bộ là được, con không thích tiến bộ."
Trương thừa tướng còn muốn tiếp tục mắng. Trương Trường Hành vội vàng nói: "Cha, cũng đừng cưỡng cầu lão tam, hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, nhìn thì hắn không xứng với Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu cho dù là thái phó, thượng thư, hay là tể tướng, tóm lại đều là đại quan."
Hắn cười híp mắt, xoa xoa tay: "Lão tam học quản gia cho tốt, sau này gả cho Dung Chiêu, làm quản gia cho Dung Chiêu không phải cũng rất tốt sao?"
Lời này quả thực ly kinh phản đạo!
Trương thừa tướng trừng mắt: "Đó là làm cho người Trương gia ta mất mặt, làm cho nam nhỉ thiên hạ mất mặt!"
"Nhưng người đó là Dung Chiêu." Trương Trường Hành cãi lại.
Đúng vậy, đó là Dung Chiêu.
Nhưng Trương thừa tướng vẫn thở dài, lắc đầu, thanh âm bất đắc dĩ: "Dung Chiêu nếu chỉ làm Tể tướng, ngược lại cũng không sao, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm... Hoàng hậu."
Ba huynh đệ Trương gia đều ngẩn ra.
Trương Trường Hành chợt nghĩ, Lộc vương đã thành thân, nhưng An vương và Cẩn vương còn chưa.
Nếu người đăng cơ không phải Lộc vương, mà là An vương và Cẩn vương...
Vị trí hoàng hậu, chỉ sợ thật sự phải cho Dung Chiêu.
Trương Trường Ngôn lại kiên định lắc đầu: "Không, A Chiêu sẽ không làm hoàng hậu."
Trương thừa tướng nhíu mày: "Vì sao?"
Trương Trường Ngôn thập phần kiên định: "Bởi vì cô ấy không muốn."
Trương thừa tướng cười nhạo: "Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, tương lai nếu sinh hạ trưởng tử chính là thái tử, vị trí như vậy sao lại không muốn?"
Lão chỉ cảm thấy lão tam điên rồi.
Trương Trường Ngôn vẫn nói: "A Chiêu sẽ không đồng ý."
Kỳ thật Dung Chiêu ngay cả quan cũng không muốn làm, làm sao có thể đi làm hoàng hậu?
Người như cô, lòng mang thiên hạ, cũng không phải là người có thể đứng ở phía sau người khác....
Ngày 1 tháng 8 năm Vĩnh Minh 27. Vừa mới giải quyết Bắc Yến và Tây Bát, An vương còn đang ở Tầm Châu chưa hồi kinh.
Mọi người còn chưa kịp thở một hơi, Hoàng Hà vỡ đê, Minh Châu lũ lụt.