Ngươi nói có tức giận hay không?
Nhìn chung mỗi một bước cô đi qua, tất cả đều vô cùng ổn thỏa, thời đại này "chiếm lợi" không phải thanh danh tốt, nhưng cô lại có thể dùng thanh danh tốt để kinh doanh chiếm lợi, còn không cho người khác nói.
Bùi Thừa Quyết lạnh mặt: Người này đúng là không có sơ hở!
Kinh khủng biết bao.
Mấy người châm chọc vừa rồi mặt càng lúc càng tái nhợt, không tìm được lời phản bác.
Địa vị của bọn họ trong số quý công tử ở kinh thành thuộc về tầng dưới chót, cho nên hoàn toàn bị người ta sử dụng như vũ khí công kích, lời lỗ mãng gì cũng nói, hiện tại chỉ còn lại hối hận vô cùng tận.
Bùi Quan Sơn thản nhiên nói: "Phúc Lộc Hiên bản chất là vì truyền bá mỹ thực, lầu một hai lượng bạc chính là thái độ của Phúc Lộc Hiên đối với bá tính, đem mấy người chửi bới này đuổi ra ngoài."
Bùi Thừa Quyết bình tĩnh bổ sung: "Sau này không cho phép bọn chúng bước vào tụ hội của chúng ta nữa."
Liên quan đến danh dự của tứ đại thân vương, hai người này không thể tiếp tục thờ ơ.
Mà bọn họ mở miệng đó là kết luận cuối cùng, mọi người không bao giờ có thể nói Dung Chiêu "chiếm lợi" nữa, không bao giờ có thể mượn chuyện này hạ thấp cô.
Sắc mặt mấy người kia trong nháy mắt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng bọn họ cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể bị người ta kéo ra ngoài.
Hiện trường rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Dung Chiêu biết mấy người vừa rồi là được những người khác phái tới làm bia đỡ đạn, tất cả thế gia công tử có danh tiếng trong kinh, thậm chí là Trương Tam cũng không mở miệng trào phúng trước mặt cô.
Nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ đều là gà cho cô g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Những người khác còn đang trầm mặc, mà cô lại bình tĩnh ngồi xuống, bưng lên chén trà, vân đạm phong khinh kinh ngạc nói: "Ồ? Các vị không uống trà sao?" Mọi người: "..."
Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa ném chén trà ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-137.html.]
Dung Chiêu vừa rồi còn sắc mặt nghiêm nghị như vậy, hiện tại lại như không có chuyện gì phát sinh?
Có cần thay đổi sắc mặt nhanh như vậy không?!
Bùi Thừa Quyết ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, ống tay áo vuốt lên ống tay áo Dung Chiêu, cười ôn hòa như trước: "Không đề cập tới những chuyện đáng ghét kia, Dung thế tử khó có thể đến một chuyến, chúng ta tâm sự cho thỏa chí có được không?"
Bùi Thừa Quyết có một bản lĩnh, lúc hắn nhìn ngươi cười như thể hắn cực kỳ tôn trọng, để ý ngươi.
Loại cảm giác này không phân biệt nam nữ, là trải nghiệm mà tất cả mọi người bị hắn nhìn đều cảm thấy thoải mái, cũng sẽ làm cho người ta nhịn không được sinh lòng hảo cảm với hắn.
Đôi mắt hoa đào kia có loại ôn nhu làm cho người ta mê mệt.
Dung Chiêu nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, cũng ôn hòa, mắt phượng mỉm cười: "Vậy Bùi nhị công tử muốn tán gẫu cái gì? Thừa quyết cứ nói, Dung Chiêu phụng bồi."
Thừa Quyết...
Xưng hô này cũng có chút quá mức thân mật.
Đôi mắt Bùi Thừa Quyết càng sâu không thấy đáy.
Bùi Quan Sơn ở đối diện thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bùi Thừa Quyết luôn dùng chiêu này dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác, hôm nay lại có một Dung Thế Tử giống y như hắn...
Bùi Quan Sơn đột nhiên cảm thấy Dung Chiêu thuận mắt hơn rất nhiều.
Nếu Dung Chiêu biết suy nghĩ của hắn, nhất định phải thay hắn tổng kết: "Trà xanh" đụng phải "Bạch Liên Hoa".
Trong góc, Trương Tam khẽ cười lạnh, hóa ra Dung Chiêu không chỉ có thể cùng hắn "cởi áo cởi dây lưng, ngủ chung một giường" mà còn có thể cùng Bùi Thừa Quyết "phụng bồi" a...
Người này chẳng lẽ thật sự là đoạn tụ?!
"Được thôi." Bùi Thừa Quyết hơi dựa về phía sau một chút, ống tay áo của hắn từ trên người Dung Chiêu rơi xuống.
"Dung thế tử đột nhiên đến thăm, chỉ sợ không phải không có việc Hắn nhận thua, đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh nhạt.