"Chậc, giày không tệ, kiểu dáng rất tươi trẻ, ngươi tuổi cũng không nhỏ, mang giày sặc sỡ như vậy làm gì?"
"Mặc quần áo là tự do, ngươi quản ta?"
"Được rồi, lại nói gần đây triều đình có không ít chuyện." Triệu thị lang lại cảm thán.
Nhắc tới đây, Ngô Ngự Sử cũng không khoe giày nữa, gật đầu đồng ý: "Công bộ đang nghiên cứu pháo mà An Châu đưa về, còn có những thứ khác, rất bận rộn, Hoàng thượng cũng rất quan tâm việc này."
Triệu thị lang: "Hộ bộ quanh năm rất bận rộn, còn có Lễ bộ cùng Hồng Lư Tự gần đây cũng bận bịu, lại có một ít quốc gia Tây phương tới diện thánh, ta xem chủ yếu là muốn cho người tới Đại Nhạn học hỏi thăm thú."
Hàn huyên nhiều như vậy, Ngô Ngự Sử nhìn thời cơ đã chín muồi, lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, có một vấn đề muốn hỏi ngươi..."
Triệu thị lang phản ứng nhanh, nhấc chân muốn đi, ngữ khí dồn dập: "Đừng hỏi ta chuyện đi An Châu bồi dưỡng, danh ngạch còn chưa có, ai cũng không thể tiết lộ..."
Hắn vội vàng đi mất, Ngô Ngự Sử vội vàng đuổi theo.
Thanh âm của hai người càng lúc càng xa.
"Rốt cuộc có ta hay không? Ta rất muốn đi An Châu xem thử, nhóm quan viên bồi dưỡng trở về trước đều có biến hóa rất lớn, nếu ta không đi thì sẽ già, theo không kịp biến hóa! Hiện tại Đại Nhạn triều mỗi ngày một dạng, An Châu Vương cũng thật là, làm nhiều trò như vậy làm gì, giày vò c.h.ế.t mấy lão già chúng ta."
"Đừng hỏi, hỏi chính là không biết."
"Ai, chúng ta làm quan còn không bằng đám học trò kia, tốt xấu còn có thể thi vào đại học An Châu mới thành lập năm ngoái, chúng ta tranh một danh ngạch bồi dưỡng đã khó khăn rồi... Ngươi nói cho ta biết đi, đến cùng có ta hay không?"
"Ngươi là Ngự Sử, ta hiện tại dám nói cho ngươi biết, ai biết ngươi ngày mai có thể bêu xấu ta hay không?"
"Thế còn sự tin tưởng giữa người với người?"
"Không tin tưởng Ngự Sử các ngươi!"
"Quên đi, không hỏi nữa, ta đi học thuộc Luật Văn, người già trí nhớ không tốt, Luật Văn lại dài, hàng năm còn phải thêm điều lệ, phiền muốn chết."
"Đây không phải là học theo An Châu sao?"
"Ta kể cho ngươi một chuyện cười, Ngự Sử Đài chúng ta năm nay có một tân Ngự Sử, hôm qua đột nhiên nói Hoàng Thượng tuổi không nhỏ, vậy mà còn chưa nạp phi, hỏi có cần dâng tấu chương hay không..."
"Đầu óc hắn có bệnh sao? Có cần dẫn hắn đi Công bộ xem thử đại pháo cùng vũ khí được cải tiến hàng năm của An Châu không? Xem thử hắn chịu được mấy cái?"
"Ha ha ha, chúng ta cũng nói như vậy, cười chết, Hoàng Thượng và An Châu Vương một người không cưới, một người không gả, ai mà không biết có ý gì? Chỉ có hắn thông minh, nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao?"
"Hắn dám đề nghị Hoàng Thượng nạp phi, An Châu không cần nữa sao?"
"Đừng nói An Châu Vương, cho dù là Hoàng Thượng cũng phải mắng c.h.ế.t hắn, trong lòng Hoàng Thượng chỉ có An Châu Vương, ngươi xem Chiêu Lâu là biết."
"Lần trước có một thái phi nhắc nhở, bị Hoàng Thượng gọi cung nữ tới hỏi, thái phi gần đây có phải ăn nhiều muối rồi không? Làm cho thái phi xấu hổ mấy ngày không dám ra ngoài."
"Ai, thì đó, thâm tình luôn khiến người ta rung động."...
Dung Chiêu tám năm không ở Đại Nhạn, nhưng Đại Nhạn khắp nơi đều có truyền thuyết của cô, hàng năm đều có đội tàu không ngừng đi tới đi lui, thư tín cũng thuận tiện, có tin tức gì, nhật báo cũng là biết đầu tiên.
Ngày 22 tháng 9, vốn là một ngày bình thường không có gì lạ.
Nhưng trang nhất nhật báo đột nhiên đưa một tin tức khiến cả Đại Nhạn nổ tung.
Cuối năm nay, An Châu Vương về kinh báo cáo công tác.
Cả đại nhạn trong nháy mắt nổ tung.
"Cái gì? An Châu Vương sắp trở về?!"
"Má ơi, đến lúc đó ta phải đi đón, ô ô, thật tốt quá."
"Nhớ Dung thế tử quá, rốt cục có thể gặp lại rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-741.html.]
"Dung thế tử trở về ở lại Đại Nhạn triều bao lâu? Con ta thành tích học tập không tốt, muốn dẫn nó đi dập đầu với An Châu Vương, hy vọng thành tích của con ta tốt lên."
"Không ở lại bao lâu, An Châu bên kia cũng không rảnh việc, có điều "Đương nhiên rồi."...
Trong hoàng cung.
Khắp nơi đều đang quét dọn, người của Thượng Y Cục cuối cùng được Hoàng Thượng truyền triệu, mỗi người đều vui sướng, hoàng cung vốn vắng vẻ trở nên náo nhiệt phi phàm.
Còn từ bên ngoài gọi đầu bếp cùng thợ thủ công bắt đầu trang trí hoàng cung.
"Hoàng thượng chúng ta hình như chưa bao giờ vui vẻ như vậy..."
"Đúng vậy, Hoàng thượng cần chính yêu dân, đối với bách tính vô cùng tốt, lại quá mức hà khắc với chính mình, không thích xa hoa lãng phí, không thích phô trương, thậm chí cũng không ra cung."
"Lần tiêu phí lớn nhất hình như là Chiêu Lâu?"...
Cung nhân nói xong, nhìn về phía tòa cao lầu phía trước.
Hi Hòa Đế không thích xa hoa lãng phí, cũng chưa bao giờ thích tiêu tiền lung tung, tiền của hắn đều tiêu cho dân chúng, là một Hoàng đế cần chính yêu dân.
Mà khoản chi phí khổng lồ duy nhất của hắn là xây dựng Chiêu Lâu.
Không xây lăng tẩm cho mình, cũng không xây trang viên, chỉ xây một tòa Chiêu Lâu.
Được xây dựng trong cung Đại Nhạn, là kiến trúc cao nhất toàn bộ hoàng cung.
Chiêu Lâu ở bên cạnh cửa cung, phía dưới chính là đường Vĩnh Minh Lộ, mà hướng Chiêu Lâu hướng tới là An Châu.
Hi Hòa Đế mỗi ngày bận rộn chính sự xong sẽ đứng ở trên Chiêu Lâu, nhìn về phía An Châu.
Ngày qua ngày như chờ đợi ai đó
Thỉnh thoảng có cung nhân đi ngang qua, có thể nhìn thấy bên ngoài Chiêu Lâu có rất nhiều thị vệ và thái giám đứng hầu.
Mà trên lầu, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng lạnh lẽo nhưng cô đơn.
Bùi Hoài Bi đứng ở phía trên, nhìn về phía nam, đường Vĩnh Minh Lộ không có điểm cuối, hắn ở chỗ này vượt qua vô số xuân cùng thu, nhìn xuân về hoa nở, nhìn tuyết trắng xóa.
Tám năm qua, hắn ở Chiêu Lâu vượt qua.
Cuối cùng vào mùa đông năm nay, trên con đường này, hắn thấy được Dung Chiêu cưỡi ngựa mang theo đoàn xe khổng lồ từ xa chậm rãi chạy tới.
Hoàng cung Đại Nhạn giống như đúc như trong trí nhớ, không thay đổi chút nào.
Thế nhưng, xa xa vừa nhìn liền có thể nhìn thấy nhiều tòa nhà cao cao.
Tiếng vó ngựa đạp tuyết, càng ngày càng gần.
Dung Chiêu thấy rõ bóng người đứng phía trên.
Nam nhân đang nhìn cô.
Dung Chiêu mặc quần áo mùa đông màu trắng, áo choàng lông tôn lên khuôn mặt cô trắng như tuyết, mi mục như họa, cô ngẩng đầu, run dây cương đón ánh mặt trời, cười tươi với người đứng trên Chiêu Lâu, mi tâm một nốt ruồi đỏ.
Dưới cổng thành nhìn nhau.
Không phải lúc trước, lại giống như lúc trước.
Bên trên, Bùi Hoài Bi cũng lộ ra nụ cười, khuôn mặt ôn nhu....
Hắn trấn giữ núi sông, nhìn cô ngao du thiên địa.
Bốn mươi năm sau, trời yên sông lặng.