MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Lúc này cười cũng không hề giảm bớt sắc bén, ngược lại bởi vì không thường xuyên cười, càng có vẻ quỷ dị, thanh âm của hắn nhẹ nhàng: "Bản vương cũng không biết Minh Châu như thế nào, bất quá ta nghĩ Cẩn vương chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Dung Chiêu mím môi, thản nhiên nói: "Chưa đến Minh Châu, thần không biết."

Lộc vương đi về phía trước một bước, đứng ở trước mặt Dung Chiêu, cúi đầu nhìn về phía cô,"Dung thái phó, ngươi hẳn cũng biết lời đồn trên người Cẩn vương chứ?"

Cẩn vương mang điềm xấu khắc c.h.ế.t tiên thái tử, sau lại khắc c.h.ế.t tiên hoàng hậu, ngay cả tiên thái tử phi cũng không thể sống thọ mà c.h.ế.t tại nhà, Minh Châu là nơi tiên thái tử bị hại... Đã có lời đồn tai tỉnh Cẩn vương đến Minh Châu mới dẫn đến Minh Châu xuất hiện ôn dịch.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Cẩn vương cứu trợ thiên tai cũng không phải là lần đầu tiên, năm kia Mã Châu tuyết tai, năm ngoái Minh Châu lũ lụt, trước đó đều làm rất tốt, tại sao hôm nay lại có tin đồn là hắn mang đến ôn dịch?

Đây sợ là Lộc vương đang quấy phá!

Lộc vương cúi đầu nhìn cô, Dung Chiêu là nữ tử, tuy rằng vóc dáng khá cao so với nữ tử, nhưng so với hắn vẫn có chút thấp, hắn đứng gần không nhìn thấy biểu tình của Dung Chiêu, đành phải lui về phía sau một bước.

Vừa lui, cảm giác áp bách cố ý tạo ra liền biến mất.

Hắn nhìn mặt Dung Chiêu, chậm rãi mở miệng: "Nếu Cẩn vương c.h.ế.t ở Minh Châu, tai tinh biến mất, có lẽ trận ôn dịch này cũng có biện pháp giải quyết..."

Đồng tử Dung Chiêu co rụt, mãnh liệt nhìn lại hắn.

Lập tức, cô nheo mắt, cười cười: "Điện hạ có ý gì? Sinh tử của Cẩn vương thần làm sao biết được?"

Ngón tay Lộc vương nghịch một khối ngọc bội, cười nói: "Ta ngược lại nhận được một tin tức không tốt lắm, nghe nói Cẩn vương trị thủy ở huyện Đồ, sau đó huyện Đồ mới bộc phát ôn dịch, ngươi nói có trùng hợp hay không? Trách không được sẽ có tin đồn tai tinh."

Dung Chiêu mím chặt môi, tầm mắt nhìn ngọc bội trên tay Lộc vương. Là ngọc bội lúc trước An vương xuất kinh chinh chiến rút từ trên người cô.

Lại ở trong tay Lộc vương!

Trong nháy mắt, Dung Chiêu đoán được vì sao Lộc vương lại biết cô nữ cải nam trang...

Mà lúc trước An vương gặp chuyện không may, tất nhiên cũng có liên quan đến Lộc vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-694.html.]

Còn có những lời vừa rồi của Bùi Tranh, Cẩn vương ở huyện Đồ?

Tin tức này Vĩnh Minh Đế cũng không biết, Lộc vương lại biết?

Trận ôn dịch này chỉ sợ có cổ quái!

Cô nhìn Bùi Tranh thật sâu, người này thật đúng là điên rồi...

Lộc vương thu lại ý cười, nhìn cô gằn từng chữ: "Dung thái phó là một người có bản lĩnh, bản vương rất tán thưởng, Hộ bộ cùng ngân hàng hiện giờ tuy rằng đã tự thành hệ thống, không nhất định phải có Dung thái phó trông coi, nhưng bản vương cảm thấy Dung thái phó vẫn không thể thiếu."

Lúc trước thuyền hải mậu chưa trở về, quốc trái chưa trả, Hộ bộ cục diện rối rắm, ngoại trừ Dung Chiêu, căn bản không ai dám tiếp nhận.

Hôm nay bất đồng, Dung Chiêu đã sắp xếp thuận lợi cho Hộ bộ và ngân hàng, người bình thường vẫn không dám nhúng tay, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể rời khỏi Dung Chiêu, bằng không Vĩnh Minh Đế cũng không dám để cho cô đi Minh Châu.

Lời này của Lộc vương nhìn như đang nói thế cục, kỳ thật cũng là uy hiếp.

Lộc vương cảm thấy Dung Chiêu không thể thiếu, nếu hắn cảm thấy thiếu, cô có sống được hay không?

Dung Chiêu nhẹ nhàng cười nói: "Thần tạ ơn điện hạ đã coi trọng."

Một câu hai ý nghĩa.

Lộc vương cũng cười nói: "A Chiêu hiểu ý ta không?"

Đồng dạng một câu hai ý nghĩa.

Dung Chiêu nhìn hắn, thập phần kiên định gật đầu: "Thần hiểu!"

Lộc vương cảm thấy mỹ mãn, quả nhiên là một người thức thời.

Hắn đưa ngọc bội cho cô, nụ cười rõ ràng hơn rất nhiều,"Vật hoàn cố chủ."

Dung Chiêu đưa tay nhận lấy, ngưng trọng gật đầu: "Đa tạ Lộc vương điên hạ lần này đi núi cao mong điện hạ được thuận tiện."

Bình luận

Truyện đang đọc