MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương gia.

Trương thừa tướng đen mặt trở về.

Nhưng vừa mới bước vào nhà, Trương Trường Tri liền cầm tờ báo vội vã chạy tới, ngữ khí dồn dập: "Phụ thân, người xem báo di..."

Trương thừa tướng đen mặt cắt ngang lời nhỉ tử: "Ta thấy rồi, bỏ ra, ta không muốn nhìn thấy nó!"

Trương Trường Tri ngẩn ra, thấy phụ thân thật sự tức giận, vội vàng vứt tờ báo đi.

Thế nhưng trong lúc hai người đi tới tiền viện, thỉnh thoảng có thể bắt gặp người hầu và nha hoàn tụ tập bàn tán.

"Cho ta xem với, ngươi làm thế nào mua được tờ báo này vậy?"

"Sáng sớm lão Lưu ra ngoài đi chợ, đúng lúc thấy được nên mua mấy tờ mang về, cho ta một tờ, những người khác là sau đó tự mình mua."

"Lúc Tiểu Táo ra ngoài đã bán hết rồi, mau cho ta xem nào."

"Ta còn chưa xem xong mà."

"Ai nha, ta không biết chữ, đọc cho ta nghe đi."...

Trong phủ có không ít người không biết chữ, cho nên bọn họ tụ tập lại, một người cầm báo đọc, những người khác tập trung tỉnh thần lắng nghe, còn thường xuyên xen vào thảo luận một hai câu.

Mặt Trương thừa tướng càng lúc càng đen.

Trương Trường Tri chuẩn bị quát lớn, Trương thừa tướng khoát tay, bước nhanh như gió vào thư phòng.

Trương Trường Tri chỉ có thể nhẫn nhịn đi ngang qua bọn họ, thuận tiện kéo theo Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn, cùng nhau đi vào thư phòng chịu đựng lửa giận của phụ thân.

Nhưng ngoài dự liệu, Trương thừa tướng nhìn tờ báo trên tay Trương Trường Ngôn, trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-312.html.]

Một lát sau, lão đột nhiên nói: "Dung Chiêu là một người rất có năng lực."

Ba người đồng thời cả kinh.

Phụ thân bọn họ lại khen Dung Chiêu? Bên ngoài trời đang mưa sao? Vĩ lại có thể sinh ra một đứa con như Dung Chiêu, An Khánh Vương phủ có người kế tục rồi."

Ba người lại cả kinh.

Xong đời, khen Dung Chiêu đồng thời hâm mộ Dung Vĩ, câu tiếp theo chắc chắn là mắng bọn họ!

Thế nhưng hành vi của Trương thừa tướng lại nằm ngoài dự đoán của ba người.

Lão quét mắt nhìn ba đứa con trai, thản nhiên nói: "Các ngươi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không gây ra đại họa, không đến mức mang đến phiền toái cho ta."

Trương Trường Ngôn trợn tròn mắt, lập tức truy hỏi: "Phụ thân, ý của người... Dung Chiêu sẽ gặp phiền toái lớn?"

Đừng mà.

Bọn họ vẫn chưa nhận được tiền hoa hồng tháng này!

Trương Trường Tri cau mày: "Dung Chiêu lần này cực kỳ thông minh, tòa soạn báo này cũng là của ba vị hoàng tử, có ba vị hoàng tử làm chỗ dựa, bá quan trong triều phần lớn đều sẽ không hồ hồ tới mức đi đắc tội thái tử tương lai, hơn nữa có chuyện Đoàn Đoàn lần trước, bọn họ sẽ càng thêm cẩn thận..."

Trương thừa tướng nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tính toán: "Không, lần này không giống nhau, ba vị hoàng tử có tòa soạn báo, nhưng Dung Chiêu không phải người của bọn họ, chỉ cần không công kích tòa soạn báo, chỉ nhắm vào Dung Chiêu, cũng không thể coi là đắc tội ba vị hoàng tử. Huống hồ, lúc trước là không rõ thái độ của Hoàng thượng ra sao, tòa soạn báo này... Hoàng thượng cũng không nhất định hài lòng."

Trương thừa tướng cười đến ý vị thâm trường: "Hoàng thượng bất mãn, nhưng cũng không phải muốn nhắm vào tòa soạn báo, chúng ta chỉ đối phó Dung Chiêu, ba vị hoàng tử sẽ không ra sức bảo vệ hắn, dù sao hắn cũng không thể nào cùng lúc đầu nhập ba vị hoàng tử chứ?"

Theo Trương thừa tướng, Dung Chiêu hẳn là hứa hẹn lợi ích gì đó mới có thể thuyết phục được ba vị hoàng tử.

Có thể khiến cho ba vị hoàng tử cùng nhau hợp tác, hắn quả thật có bản lĩnh.

Nhưng cũng bởi vì ba vị hoàng tử hợp tác, hắn không có khả năng ngã về phía nào, xảy ra chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, sẽ không có hoàng tử nào ra mặt cho Dung Chiêu...

Dù sao Dung Chiêu! cũng không phải là người của mình. Trung lập là tốt, nhưng cũng là xấu. Trương thừa tướng cười ý vị thâm trường.

Bình luận

Truyện đang đọc