MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hắn rất ít cùng người trong hậu cung nghị luận chính sự, tiểu phi tần kia có chút kinh ngạc.

Trong nháy mắt đó, trong đầu tiểu phi tần hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Vĩnh Minh đế không cấm nhật báo trong cung, ba vị hoàng tử lại là cổ đông của tòa soạn báo, trong cung của mẫu phi ba vị hoàng tử tuồn ra rất nhiều nhật báo, hóa ra là người phụ trách mua sắm còn có thể giúp các cung nữ mang nhật báo vào cung, sau lại lo lắng gặp phiền phức, hoàng hậu bèn ra lệnh cấm mua nhật báo.

Nhưng đồ vật vừa thú vị vừa mới mẻ như vậy, chỉ cần có một tờ còn ở trong cung, vậy thì mọi người rất nhanh đều sẽ biết.

Tam phi trong cung thả ra không ít nhật báo, tiểu phi tần hôm qua đi thăm quý phi liền lấy được một tờ.

Cũng bởi vì tờ báo này, gần đây hậu cung hoà hợp hơn không ít.

Tiểu phi tần đã đọc báo, cho nên không thể nói là không biết gì cả.

Lúc này Hoàng đế hỏi cô, câu trả lời tốt nhất hẳn là: Thần thiếp không hiểu những thứ này, Hoàng thượng anh minh, tự có chủ đoán.

Nhưng cũng chính vì đọc báo...

Tiểu phi tần hít sâu một hơi, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp xem qua nhật báo, chuyện nghị luận trong cung cùng với sự ủng hộ của nữ nhân trong thiên hạ, chỉ sợ chuyện nữ biên tập của tòa soạn là đại cục đã định."

Nói xong, cô ngừng thở, không dám nói thêm một chữ.

Vĩnh Minh Đế cũng trầm mặc hồi lâu.

Ngay khi tiểu phi tần bắt đầu thấp thỏm, hắn chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, đại cục đã định."

Nói xong Vĩnh Minh Đế nghĩ một lúc, lại viết xuống mấy chữ.

Thái giám mang theo thánh chỉ cùng thư do Vĩnh Minh Đế tự tay viết chạy tới tòa soạn báo, không đến một canh giờ, tin tức truyền ra...

Hoàng thượng khen ngợi nữ biên tập và tòa soạn, hơn nữa còn tự tay viết xuống bốn chữ: Tấm gương nữ tử.

Đây là ủng hộ đến từ Hoàng đế.

Mấy người Bạch thị òa khóc tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-353.html.]

Vô số nữ tử nhận được tin tức cũng giương khóe miệng, vành mắt đỏ hoe.

Dung Chiêu đem bốn chữ kia đóng khung lại, treo ở bên ngoài "khu làm việc" của nữ biên tập tòa soạn báo, người từ bên ngoài đi ngang qua đều có thể nhìn thấy bốn chữ này!

Ngày hôm sau trên trang đầu nhật báo cũng là chuyện này, khen ngợi nữ biên tập, cũng khen ngợi Vĩnh Minh Đế, hung hăng vỗ m.ô.n.g rồng của Hoàng đế.

Toàn bộ chuyện này đã kết thúc một cách hoàn mỹ.

Không ai có thể làm khó dễ nhật báo và nữ biên tập.

Phe phản đối do Trương thừa tướng cầm đầu cũng im bặt, hoặc là cắn răng thầm hận, hoặc là gắt gao nhìn chằm chằm tòa soạn báo, chờ cơ hội tiếp tục hạ bệ tòa soạn.

Nhưng Nhật Báo Kinh Thành dường như bởi vì bọn họ không công kích nữa, chuyện đưa tin quan viên ngược lại giảm bớt.

Cho dù có, cũng là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi.

Bị đưa tin nhiều, bọn họ cũng đã quen, thậm chí còn rảnh rỗi đọc báo ăn dưa của một vài quan viên khác.......

Quách Xuyên đã nhiều ngày không vào kinh.

Hắn gần đây nam lai bắc vãng bận rộn sinh ý tơ lụa, vốn không rảnh vào kinh, nhưng ngay tại mấy ngày trước, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy một vật... Nhật báo.

Quách Xuyên đọc mà trợn mắt há mồm, tam quan rung chuyển, nhưng người nọ không chịu chia sẻ nhật báo cho hắn, hắn đành phải suốt đêm chạy tới kinh thành.

Lúc xe ngựa lộc cộc đến kinh thành đã là hai mươi chín tháng mười, tới gần đông nguyệt.

Vừa mới vào kinh, Quách Xuyên đã bảo người hầu A Sinh đi tìm người hỏi thăm.

Cũng giống như lần trước, bỏ tiền ra, giữ chặt người nào tay cầm báo.

Việc này cũng không khó, bởi vì khắp đường ai ai cũng cầm báo.

A Sinh: "Xin hỏi tờ báo này đã ra kỳ hai chưa? Đi đâu tìm mua?"

Người nọ cổ quái nhìn hắn, lập tức quơ quơ tờ báo trên tay: "Đã ra năm kỳ rồi, ngày mai chính là kỳ sáu, muốn mua thì hỏi Đoàn Đoàn có hàng cũ không, nếu không thì chờ kỳ sáu ngày mai, sáng sớm sẽ có báo đồng rao bán, hai văn tiền một tờ."

Bình luận

Truyện đang đọc