Một đại tửu lâu vừa mới khai trương, cho dù Cổ chưởng quỹ làm việc rất khá, giai đoạn đầu vẫn còn cần cô cầm lái.
Xử lý đơn giản chuyện của Phúc Lộc Hiên, nghe nói đám Nhạc thân vương tới, Dung Chiêu lập tức lên lầu.
Nhã gian do Ngũ hoàng tử chọn, lúc này Ngũ hoàng tử đã ở bên trong chờ cô.
Xuyên qua lâu như vậy, Dung Chiêu chỉ có duyên gặp Nhị hoàng tử một lần trên xe ngựa, mà lúc ấy cũng không thấy rõ tướng mạo đối phương, Ngũ hoàng tử này là vị hoàng tử đầu tiên cô sắp gặp.
Dung Chiêu sửa sang lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh bước lên lầu bốn.
Nhạc thân vương đang đợi cô ở lối vào.
Vừa thấy Dung Chiêu, hắn lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: "Ha ha, Dung thế tử đến rồi."
"Dung Chiêu bái kiến Nhạc Vương thúc." Dung Chiêu mỉm cười hành lễ.
Nhạc thân vương chào đón vô cùng thân thiết, nhưng nếu cô không hành lễ, đó chính là không hiểu lễ nghĩa.
Quả nhiên, thấy Dung Chiêu hành lễ, Nhạc thân vương cười càng thêm ôn hòa, nếp nhăn trên mặt đều mang theo ý cười: "Ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên, Cửu Thiên Lãm Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, Dung thế tử, sao ngươi có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy?"
Nhạc thân vương thán phục mang theo hài lòng.
Người chưa từng tới lầu bốn chỉ biết lầu bốn thần bí, lại không biết chỉ tiết trong đó, mà một khi đã tới sẽ lập tức đem nơi này liệt vào danh sách tửu lâu dành dể tiếp khách quan trọng.
Chính diện Phúc Lộc Hiên có ba cánh cửa, một cánh vào lầu một, trái phải lên lầu hai, lầu ba.
Mà cửa lầu bốn lại ở sau lưng Phúc Lộc Hiên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-160.html.]
Ngược với đằng trước, cửa sau rất khiêm tốn, bọn họ vừa tới cửa sau lập tức liền có bồi bàn Phúc Lộc Hiên đi ra đón bọn họ xuống xe ngựa, mang bọn họ tiến vào đại sảnh.
Đại sảnh cửa sau trống không, mơ hồ có thể nghe được náo nhiệt cách một bức tường, nhưng náo nhiệt kia đều bị vách tường ngăn cản, sẽ không bị người ta nhìn thấy. Bốn nhã gian ở lầu bốn cũng không phải cùng một cầu thang đi lên, mà là ở bốn góc đại sảnh có bốn cửa đi lên.
Đại khái là Phúc Lộc Hiên đã sắp xếp thời gian đi vào của từng người.
Lúc Nhạc thân vương và Ngũ hoàng tử được dẫn lên cầu thang, xe ngựa của bọn họ đã được người hầu Phúc Lộc Hiên dắt đi, cửa sau trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết nào của bọn họ.
Đương nhiên, nếu là người có tâm cũng không phải là tra không được.
Nơi bàn chuyện tuyệt mật cũng sẽ không chọn ở tửu lâu trong kinh.
Chỉ là trên cơ sở nhã gian tửu lâu thêm chút bí ẩn, làm cho người ta rất hài lòng.
Mà từ cầu thang của nhã gian đi lên là một hành lang, hành lang này vì bí ẩn mà được đặt ở bên trong, vốn tưởng rằng cần phải thắp đèn, trăm triệu lần không nghĩ tới đỉnh đầu hành lang lại trong suốt!
Dùng lưu ly làm đỉnh!
Lưu ly này tựa hồ đã bị thay đổi, mức độ thấu quang cao hơn, hơn nữa bên trên dán vài thứ, buổi tối không thấy gì, ban ngày lại có thể xuyên qua ánh sáng in thành một bức tranh trên mặt đất.
"Vừa rồi Ngũ hoàng tử còn khen hành lang này thật khiến người ta thán phục." Nhạc thân vương cùng Dung Chiêu đi đến nhã gian, miệng không ngừng ca ngợi.
Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Buổi tối sẽ đẹp hơn nữa, trên hành lang này sẽ chiếu ra tinh hà, trên đầu là trăng sáng, dưới chân bước lên tỉnh hà, cho nên mới gọi là Cửu Thiên Lãm Nguyệt."
Khóe miệng Nhạc thân vương cong lên, vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười: "Tốt lắm! Lầu bốn Phúc Lộc Hiên lầu bốn thật sự rất tốt, trách không được lầu bốn lại bị tranh giành nhiều hơn lầu ba, chờ sau này có nhiều người thấy được lầu bốn, phỏng chừng sẽ còn tranh giành lợi hại hơn, hiền chất không cho hội viên kim bài tùy ý đặt lầu bốn là đúng."
Lên lầu bốn mới biết được, lầu bốn cũng không phải hoàn toàn là một trăm lượng một vị, ngoại trừ hơn một trăm món ăn và các loại rượu của Phúc Lộc Hiên ra, khách nhân còn có thể gọi đồ ăn và rượu đắt tiền được mua từ nơi khác.