MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."

"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"

"Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm."

"Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn."

Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"

Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.

"Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.

"Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.

Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.

Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.

Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.

Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.

Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn về phía Trương Trường Hành, rốt cục xác định: Không có nhìn lầm, đúng là nhị ca hắn tới rồi.

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, khiếp sợ trên mặt không kiềm chế được, hắn mạnh mẽ nhìn Dung Chiêu, dùng ánh mắt biểu thị: Ngươi vì sao không nhắc nhở ta?!

Hắn vừa mới nói cái gì?

Không chỉ bại lộ việc hợp tác giữa mình và Dung Chiêu, còn bại lộ tất cả quá trình và hành động trong khoảng thời gian này! Mà hiện tại, những thứ này đều bị nhị ca hắn nghe hết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-170.html.]

Xong đời.

Dung Chiêu mặt không thay đổi: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi không cho ta cơ hội."

Nơi này là phòng tiếp khách của Phúc Lộc Trang, cũng là nơi khách nhân đặt tiệc, cho nên được xây cách cửa ra vào Phúc Lộc Trang không xa, đương nhiên khi Trương Nhị đến, Thạch Đầu đã đứng ở cửa ra hiệu cho Dung Chiêu.

Là Dung Chiêu không ngăn cản hắn, cô cũng không ngại Trương Nhị đến, thậm chí còn rất hoan nghênh.

Chỉ là Trương Trường Ngôn thổ lộ quá mức "nhập thần", không phát hiện Trương Trường Hành ở cửa, cũng không cho Dung Chiêu cơ hội chen vào.

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngẫm lại chính mình đã nói cái gì, lại ngẫm lại tình cảnh hiện tại, hắn lúc này thật sự muốn khóc...

Hai mắt Trương Tam dại ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sau, giọng nói run rẩy: "Nhị, nhị, nhị ca... Sao huynh lại tới đây?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Nếu ta không đến làm sao nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy, lão Tam a lão Tam, ngươi thật đúng là có tiền đồ."

Nói xong hắn đi vào.

Trương Trường Hành không nghe được toàn bộ quá trình, hắn bắt đầu nghe từ đoạn Trương Tam kể khổ.

Mà Trương Tam quả thật rất có tiền đồ, tên công tử bột tam đệ này lại lén lút gây ra chuyện lớn như vậy sau lưng bọn họ, nghe quá trình hắn tự thuật vừa rồi mới biết, hóa ra mấy tháng trước Trương Tam đã hợp tác với Dung Chiêu!

Lợi hại hơn chính là, mấy tháng nay hắn lại thật sự có thể giấu diếm, cho dù thiếu nợ ngập đầu vẫn có thể ứng phó cho qua.

Giỏi lắm lão Tam.

Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Trương Trường Hành cũng không dễ coi, hắn tức giận đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn, Trương Tam sợ tới mức rụt cổ lại.

Cũng may trước khi đến hắn và lão Đại đã đoán được Trương Tam cùng Dung Chiêu hợp tác, cho nên cũng không phải là không có chuẩn bị. Trương Trường Hành nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Dung thế tử, ngươi dụ dỗ lão Tam hợp tác làm ăn cái gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, lão Tam nói mấy tháng nay hắn sống rất khổ sở."

Bình luận

Truyện đang đọc