Dung Vĩ: "...?"
Đột nhiên dễ nói chuyện như vậy ông lại cảm thấy có chút không quen?
Dung Chiêu cúi đầu ăn cơm.
Cô đương nhiên không có ý kiến, cô cũng không ngốc, bản lĩnh của Tạ Hồng không thể chê, hôm nay cô bận rộn muốn chết, bên người có một tổng trợ lý, trăm lợi mà không hại.
Dung Chiêu còn cảm thấy hiện tại nhân thủ bên người không đủ, không có một thư ký quan trọng.
Chẳng qua người này... cô hy vọng là một nữ tử, tính tình cẩn thận một chút.
Thấy cô thản nhiên tiếp nhận, Dung Vĩ không được tự nhiên ngồi xuống.
Một lát sau, ông lại hỏi: "Cho nên hôm nay con ra ngoài rốt cuộc làm cái gì? Nếu Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn làm khó con, ta đi tìm cha bọn hắn nói chuyện."
Nói đến câu cuối cùng, giọng của ông trở nên nghiêm khắc.
Dung Chiêu vừa ăn cơm, vừa nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.
Dung Vĩ nghe xong, vẻ mặt cổ quái: "Nói cách khác, hiện tại con lại cùng những thanh niên tài tuấn trong kinh thành cùng nhau làm kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó?"
Dung Chiêu bình tĩnh gật đầu.
Vẻ mặt Dung Vĩ càng thêm phức tạp: "Việc làm ăn này của con càng trải càng lớn, lại có nhiều người, cẩn thận không thể kết thúc! Một khi phân đoạn nào xảy ra vấn đề, toàn bộ sẽ sụp đổ, người hiện tại hợp tác với con cũng không phải là người thật sự tán thưởng con.."
Ngược lại, cho dù là Trương Tam hay tứ đại thân vương hay những quan nhị đại kia, ngay từ đầu đều cực kỳ không thích Dung Chiêu, chuẩn bị công kích cô, là cô dùng lợi ích đem những người này trói lại với nhau.
Cũng có nghĩa là một khi xảy ra vấn đề, những người này sẽ lập tức quay đầu, trở tay đối phó cô.
Dung Chiêu vẫn bình tĩnh như trước, nuốt thức ăn trong miệng, thanh âm thản nhiên: "Cái đó không quan trọng, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ cần vẫn có lợi là có thể trói buộc bọn họ." Dung Chiêu dường như không bao giờ để tâm đến những rắc rối đáng sợ đó, cô dường như luôn có thể vượt qua mọi khó khăn, không bị ràng buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-158.html.]
Nhưng làm cha, Dung Vĩ không quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt "Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay" này của con gái.
Con gái một khi quá mức độc lập, người làm cha sẽ không có cảm giác tham dự, sẽ nhịn không được giội nước lạnh: "Ta đây ngược lại muốn xem con có thể nắm giữ hết thảy hay không."
Dung Chiêu nhún vai: "Vậy cha cứ từ từ xem đi."
Cô cuối cùng ăn xong, lau khóe miệng đang định đứng lên.
Mà lúc này, Dung Vĩ đột nhiên nghiêm mặt: "Nói chính sự, hiện tại con dự định làm thế nào?"
Dung Chiêu ngước mắt nhìn sang.
Trên tay Dung Vĩ cầm một thiếp mời bình thường, nhưng khi Dung Chiêu nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô thả khăn trên tay xuống, đưa tay nhận lấy tấm thiệp kia.
Thiếp mời của Ngũ hoàng tử.
Dung Chiêu hít sâu một hơi, nhìn kỹ nội dung thiếp mời, nội dung rất đơn giản, Ngũ hoàng tử mời Dung Chiêu ngày mai cùng nhau ăn cơm ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên.
Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vị hoàng tử thứ hai mời con rồi phải không?"
Dung Chiêu chậm rãi gật đầu, ngón tay thưởng thức thiếp mời, thanh âm thản nhiên: "Lần trước là Tam hoàng tử, con đẩy tới sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử khẩn cấp như vậy, đưa thiếp mời tới trước Tam hoàng tử..."
Dung Vĩ nhìn chằm chằm cô: "Con đã nghĩ ra nên ứng phó với hoàng tử như thế nào chưa?
Dung Chiêu đột nhiên nói: "Cha nói con mời ba vị hoàng tử cùng nhau gặp mặt thì thế nào?"
Dung Vĩ: "?22"
Ông cất cao giọng: "Con điên rồi sao?!"
Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị nữ nhi kích thích một chút, nhưng lúc này ông vẫn cảm thấy cực kỳ mất bình tĩnh, tim đập trong nháy mắt mất cân bằng. "Con chớ xằng bậy, Hoàng thượng lớn tuổi, việc lập trữ gần như đã định, ba vị hoàng tử đều đang tranh đấu gay gắt, đây đã là thời kỳ mấu chốt. Hoàng tử không thể so với ba vị thân vương, con phải suy nghĩ cho sau này, trong bọn họ có người là hoàng đế tương lai