Tạ Hồng không hiểu: "Chỉ là lời đồn có khả năng gọi hoàng trưởng tôn vào cung, tại sao lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?"
Lão hạ giọng, phỏng đoán nói: "Bọn họ là vì mượn tòa soạn đối phó hoàng trưởng tôn?"
Ngoại trừ mục đích này, lão không nghĩ ra khả năng khác.
Hôm nay mới truyền ra tin tức, lúc này bọn họ liền đưa tin đến đây, không thể nói là không vội được.
Hiện giờ thư phòng chỉ có ba người bọn họ, Dung Vĩ mím môi, lắc đầu: "Không phải tất cả, Bùi Hoài Bi những năm này vẫn luôn ở Thái Bi Tự, không tiếp xúc triều chính, cũng không có thế lực của mình, hắn cũng không phải đối tượng cảnh giác của ba vị hoàng tử."
Dung Chiêu đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói tiếp: "Là Hoàng thượng."
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, mắt phượng thanh minh, có cảm giác nhìn thấu tất cả, thanh âm trầm thấp mà hữu lực: "Người có khả năng hô phong hoán vũ chính là Hoàng thượng."
Dung Vĩ không nói gì.
Ánh mắt Tạ Hồng hoang mang, sau một lúc lâu, đồng tử lão đột nhiên co rụt lại, khó tin mở to hai mắt....
Cùng lúc đó, Lưu gia.
Lưu đại nhân Lưu Viễn Phương vẫn có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Thật sự muốn hợp tác? Lúc trước các thế lực tranh đấu lợi hại, chúng ta làm tổn hại căn cơ Trịnh gia, Nhị hoàng tử cũng nhiều lần chèn ép thế lực của chúng ta... Lúc này lại đưa ra tín hiệu hợp tác, chỉ sợ sẽ có người bất mãn."
Hắn nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh, liếc mắt một cái, có chút oán giận: "Nó chỉ là một nữ nhi thì biết cái gì, điện hạ không nên nghe lời nó!"
Lưu Uyển Quân khẽ cụp mắt, không nói gì.
Hôm nay Tam hoàng tử tới thương lượng việc này với Lưu Viễn Phương, Lưu Uyển Quân đi vào đưa trà, lại đột nhiên chen vào, đề nghị Bùi Ngọc cùng Bùi Tranh và Bùi Khâm hợp tác mở tòa soạn báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-303.html.]
Lý do mà Lưu Uyển Quân phân tích rất đúng, cho nên Bùi Ngọc sai người đi An Khánh Vương phủ đưa tin cho Dung Chiêu.
Nhưng sau đó, Lưu Viễn Phương càng nghĩ càng lo lắng.
Bùi Ngọc nhíu mày, ta cảm thấy biểu muội nói đúng, tòa soạn này phải làm, chúng ta chỉ liên thủ với tòa soạn, những lúc khác thái độ vẫn như cũ."
Lưu Viễn Phương: "Nhưng mà..."
Lưu Uyển Quân ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là một đôi mắt thanh minh tỉnh táo, làm cho khuôn mặt này mất đi quyến rũ, nhiều hơn vài phần trầm ổn cùng sắc bén.
Cô chậm rãi mở miệng, bình tĩnh dị thường: "Phụ thân, biểu ca, chuyện đã đến nước này không thể đổi ý."
Dừng một chút, cô bổ sung: "Con nói rồi, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng sẽ lựa chọn hợp tác, chuyện này cuối cùng cũng có lợi cho chúng ta"
"Vì sao lại có lợi cho chúng ta?" Bùi Ngọc nghi hoặc.
Lúc trước Lưu Uyển Quân chỉ phân tích vì sao bọn họ phải hợp tác... mượn tòa soạn đề phòng Bùi Hoài Bi được triệu hồi, đối phó Bùi Hoài Bi, cũng phòng bị Vĩnh Minh Đế đột nhiên chuyển hướng ủng hộ Bùi Hoài Bi.
Ba người đấu đá nhiều năm như vậy, nếu có một cỗ thế lực đột nhiên xen ngang, bọn họ tất nhiên là phải liên thủ trước tiên đối phó cỗ thế lực này.
Chỉ là, Tam hoàng tử không rõ vì cái gì đối với mình lại có lợi hơn?
"Nhị điện hạ không được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hắn là hoàng tử lớn tuổi nhất, lại có thủ đoạn, ở trong triều rất có uy vọng; Ngũ hoàng tử tuy rằng lo lắng Hoàng thượng sủng ái hoàng tôn, nhưng hắn chung quy có Hoàng thượng làm chỗ dựa."
Lưu Uyển Quân vẻ mặt thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Ngọc: "Nhưng chúng ta thì khác, biểu ca kẹp ở giữa, không giống Nhị hoàng tử có lợi ích thân phận, cũng không giống Ngũ hoàng tử được sủng ái, huống hồ sau lưng chúng ta còn có thế gia đại tộc chống đỡ..."
Bùi Ngọc thanh âm khàn khàn: "Phụ hoàng không thích thế gia..."
Lưu Uyển Quân mạnh mẽ gật đầu: "Hoàng thượng vẫn muốn diệt trừ thế gia, nhưng còn chưa có cơ hội thích hợp, lực lượng ủng hộ biểu ca cũng là lực lượng mà Hoàng thượng kiêng kị. So với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử, chúng ta là thế lực nên phòng bị Hoàng thượng nhất, nên có quyền lên tiếng độc lập nhất."