MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Ngược lại trong đám người có một vị công tử trẻ tuổi giơ tay: "Cửa hàng danh nghĩa của nhà ta đa số là bán vải, ta từng ở đó một thời gian, có biết một chút."

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

Vị công tử này ngược lại có chút khí độ, cũng không khẩn trương, chậm rãi giải thích: "Một miếng vải là bốn mươi thước, lấy vải lụa thông thường mà nói, một miếng vải khoảng một lượng năm trăm văn, vậy nửa miếng vải là tám trăm văn. Nhưng nếu chỉ mua một thước, phải bốn mươi lăm văn hoặc năm mươi văn."

Đó là giá của thế giới này.

Bạc vẫn tương đối đáng giá, kinh thành phồn hoa, vải lụa ở kinh thành giá cả cũng cao, vải thô sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Dung Chiêu nở nụ cười: "Một hộ bách tính nếu chỉ mua nửa thớt vải, hai hộ là một thớt, bốn hộ là hai thớt, giá cả chúng ta ép được từ chỗ thương gia chính là lợi nhuận của chúng ta."

Kỳ thật chính là bán sỉ và bán lẻ.

Cũng là một hình thức mua sắm khác.

Mua nhiều sẽ có ưu đãi, đây là truyền thống tốt đẹp từ xưa đến nay.

Những thế gia công tử này chưa bao giờ tính qua sổ sách, nhiều hơn vài văn tiền hay mười văn tiền với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau, tự nhiên cũng sẽ không để ý.

Nhưng chỉ cần có đầu óc đều biết, dân chúng sẽ để ý.

Chỉ cần dân chúng để ý, thuận tiện mà bọn họ mang đến chính là lợi ích của dân chúng.

Dung Chiêu chậm rãi tiếp tục: "Chúng ta tổng hợp lại đồ mà dân chúng muốn mua, sau khi đạt số lượng lớn thì đi tìm thương gia mua lại, thương gia cho lợi nhuận, dân chúng lại tiết kiệm được một ít bạc, còn lại ở giữa là lợi nhuận mỏng manh của chúng ta."

Vị công tử vừa lên tiếng kia lắc đầu: "Lợi nhuận này quá mỏng, sợ là rất khó duy trì, muốn làm thương vụ này cần rất nhiều người kéo xe hàng đi khắp nơi, mà như thế sẽ gia tăng tiền đầu tư làm phân mỏng lợi nhuận, thậm chí lợi nhuận không đủ để trả lương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-143.html.]

Người này quả thật rất hiểu.

Đây là vấn đề lớn nhất của "mua sắm cổ đại", chỉ phí vận chuyển quá đắt, chỉ phí liên kết thông tin quá cao.

Ở hiện đại có điện thoại di động, chỉ cần liên lạc đặt hàng qua điện thoại di động là được, nhưng ở cổ đại nhất định phải hoạt động trên đường cái, nếu nửa ngày mới có một người đi giao hàng, vậy vụ làm ăn này liền làm không nổi.

Nói chung khó khăn chính là: Chỉ phí vận hành lớn, nhưng lợi nhuận rất mỏng, thậm chí có thể không đủ chỉ trả phí vận hành.

Hắn có thể nghĩ đến, Dung Chiêu đương nhiên cũng nghĩ đến.

Vì thế Dung Chiêu nở nụ cười: "Đúng vậy, nghi hoặc của ngươi rất chính xác, nhưng ai nói chúng ta chỉ gom hàng? Chúng ta cũng có thể phân bổ hàng hóa mà."

"Có ý gì?" Bùi Quan Sơn đã không nghe hiểu nữa.

Bùi Thừa Quyết lại có phản ứng, lẩm bẩm: "Gom hàng là tập hợp nhu cầu của bách tính sau đó đi tìm người bán, mua nhiều có thể rẻ hơn một chút. Phân bổ hàng hóa chính là mang hàng của người bán đến bách tính, gom toàn bộ hàng hóa người bán muốn bán bán cho bách tính."

Dung Chiêu gật đầu khen ngợi, Bùi Thừa Quyết quả thật thông minh, vừa nói đã hiểu.

Cô khẳng định: "Đúng vậy, là đạo lý này, trong lúc chúng ta tập hợp thông tin người mua cũng có thể nhân tiện bán đồ của người bán, bọn họ nhờ chúng ta bán, tự nhiên phải chia cho chúng ta chút lợi nhuận."

Kinh thành có nhiều cửa hàng như vậy, lại rất rộng lớn, cũng không phải người người đều đi dạo khắp kinh thành.

Nếu có cửa hàng nào muốn mở rộng phạm vi kinh doanh, bọn họ có thể ủy thác cho đám người Dung Chiêu, để những người "đi khắp hang cùng ngõ hẻm" thuận đường hỗ trợ bán một chút.

Thương gia chia một chút lợi nhuận cũng không sao, dù sao thương gia cũng không bỏ sức, chỉ cần còn lợi nhuận thì vẫn có lời.

Mà lợi nhuận thương gia phân ra cũng chính là lợi nhuận của bọn họ, là chỉ phí vận hành.

Bình luận

Truyện đang đọc